Editor : Quân
Mười lăm tháng bảy, quỷ chương.
Cũng là sinh nhật của Diêm Sâm.
Trong lòng một trận co rút đau đớn. Ta thật đúng là đầu heo mà, quên ngày gì không quên lại quên đúng ngày hôm nay. Khó trách mới vừa rồi ở phòng bếp hắn lại khác thường như vậy, tất cả đều vì hôm nay là ngày hắn cảm thấy tối tăm tịch mịch nhất …
Xem ra phải tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý của hắn, miễn cho hắn lại sa vào những miền ký ức không thoải mái.
“Gia.”
“Ừ ?”
Nhìn hắn buồn rầu nuốt từng miếng cơm, ta không khỏi cảm thấy buồn cười. “Ăn ngon không ?”
“… ” Nuốt xuống cơm trong miệng, hắn cầm lấy cái khăn bên cạnh tao nhã lau qua miệng, nhe răng cười với ta. “Chỉ cần là nương tử nấu thì cái gì cũng ngon.”
“Thật sao ?” Người này, nói lời ngon tiếng ngọt đúng là rất thuận tai nha.
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy …” Đảo mắt vài vòng. “Nếu nương tử ta đây hy vọng phu quân giúp ta một chuyện thì sao ?”
“Lên núi đao xuống biển lửa, nương tử dám nói, vi phu dám làm.” Hắn nghiêm trang đáp.
“Được.” Chỉ vào đống bát đũa trên bàn, ta cười thật sáng lạn : “Vậy thì phiền tướng công.”
Diêm Sâm hơi ngẩn ra, rồi lập tức lộ vẻ mặt cười quyến rũ. “Ý nương tử là muốn vi phu ‘thu thập tàn cục’ ?”
“Không được sao ?” Ta vô tội nháy mắt mấy cái.
“Được, đương nhiên là được.” Tươi cười càng thêm sáng lạn, hắn cầm tay ta đặt lên môi hôn một cái, đôi mắt đẹp mê ly nhìn thẳng vào ta, tiếng nói mềm mại thì thầm bên tai : “Có thể nghe nương tử tận miệng gọi một câu ‘tướng công’, cho dù bảo ta rửa bát cả đời ta cũng nguyện ý.”
Cảm giác tê dại chạy thẳng đến tim, ta rút tay về cứ như bị điện giật, không dám nhìn vào cặp mắt tràn ngập mị tình của hắn nữa. Hình như nhìn càng lâu ta lại càng không ngăn được khát vọng muốn chạm vào hắn …
“À … Vậy chàng … đi nhanh đi.” Nuốt nuốt nước miếng, ta cúi đầu nói, trong lòng còn cố chết mắng mình suy nghĩ lung tung.
o0o
Bờ sông Tây Giao, từng điểm sáng nối tiếp nhau, tráng lệ phi phàm.
“Hà đăng ! Trông đẹp quá …” Nắm lấy ống tay áo của Diêm Sâm, ta vui vẻ chỉ vào hà đăng ở đối diện. “Tới giờ ta chưa từng thấy qua nha !”
Hắn không nói gì, chỉ cầm chặt lấy tay ta, nụ cười vẫn dịu dàng như trước.
“Chàng không thấy chúng rất đẹp sao ?” Nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì.
“Hà đăng dù có đẹp đến đâu cũng không thể hấp dẫn ánh mắt ta bằng nàng.” Thanh âm dịu dàng mà mị hoặc mê người, đôi tròng mắt tinh lượng dưới ánh đèn đầy trời lại càng thêm nổi bật, đẹp đến hút hồn.
“Kỳ thật … chàng cũng không muốn đi với ta, đúng không ?”
Không tự chủ được, ta buột miệng nói ra một câu như vậy.
Diêm Sâm lẳng lặng ngưng mắt nhìn ta, cười thanh đạm. “Sao lại nói vậy ?”
Ngón tay theo bản năng siết chặt lấy áo hắn, giọng cũng thấp hẳn đi. “Ngày hôm nay, chàng … thật ra ta cũng không phải thật sự muốn đi chơi, chỉ hy vọng chàng đừng quá phiền muộn nên mới kéo chàng đi giải sầu. Nhưng dọc đường đi chàng lúc nào cũng có vẻ hậm hực … Hay là chúng ta trở về đi, đánh đàn hay đọc sách gì cũng được, tùy ý làm những chuyện mình thích, có được không ?”
Đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc, hắn mím môi, nâng tay xoa mái tóc ta. “Nàng lo lắng cho ta ?”
“Phải.” – Ta thành thật đáp – “Chàng không muốn nhìn ta có tâm sự, ta đương nhiên cũng không hy vọng chàng không vui.”
Nhẹ thở ra một tiếng, hắn ôm ta vào lòng, cằm tỳ lên mái tóc ta, giọng nói nhẹ nhàng như trong giấc mộng. “Không phải ta không vui … Có nàng ở bên ta đã thấy đủ lắm rồi.”
“…” Ta không nói gì, chỉ đưa tay lên ôm lấy hắn. Ta biết chỉ có mình mới có thể an ủi được hắn.
…
Từng giận gió đêm thổi tới, cùng với những chiếc đèn lồng đung đưa, như nhiễu loạn lòng người, như quấn quít tâm tư.
“Gia –”
“Gọi ta tướng công.”
“… Tướng công.”
“Ừ.”
“Chuyện là … Hôm nay … tốt xấu gì
cũng là sinh nhật chàng, nhưng ta … ” Không có chuẩn bị trước lễ vật nha.
Như là đoán trước được những gì ta chưa nói, Diêm Sâm cười khẽ : “Không sao, nương tử có tâm đã là lễ vật tuyệt vời nhất với vi phu rồi.”
“Nhưng mà …”
“Nhưng nương tử à, thật ra vi phu có thứ này rất muốn tặng cho nàng.”
“Sao cơ ?”
Buông tay ra, hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp làm từ gỗ cây tử đàn chế tác tinh xảo khéo léo, ánh vào mi mắt ta là một cây trâm bạch ngọc, mặt trên có tạc đôi hồ điệp đang giương cánh, toàn thân màu trắng thanh lịch, nhìn qua cũng biết là đồ đắt giá.
“Đây là …”
“Nàng quên rồi sao ?” Hắn nhẹ nhàng cài lên tóc ta. “Cây trâm ‘ngọc tương ngân vũ điệp’.”
“A !” Ta kinh ngạc há hốc mồm. “Là cây trâm mà ngày đó mua cho Bạch Tinh tỷ …”
Hắn cười nói : “Ta vẫn luôn cảm thấy nó hợp với nương tử của ta nhất.”
“…” Mặt nóng bừng, ta ngượng ngùng cười cười, sờ chiếc trâm trên đầu, lòng ngọt ngào như có mật. “Rất hợp sao ?”
“Đương nhiên rồi.” Dịu dàng hôn lên trán ta. “Từ lần đầu tiên nhìn đến nó, ta đã muốn mua tặng nàng.”
“Vậy ngày ấy không phải chàng trêu đùa ta sao ?”
Diêm Sâm sửng sốt, có chút dở khóc dở cười. “Ta sao lại muốn trêu đùa nàng ?”
“Chàng luôn thích đùa giỡn ta, ta làm sao mà biết được …” Bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình, ta bĩu môi.
Hắn cười khổ : “Ta thật sự ác liệt như vậy sao ?”
“Chàng nói xem ?” Đột nhiên có ý nghĩ muốn đùa giỡn hắn, ta kéo cổ hắn thấp xuống, cười lém lỉnh. “Ta nói này tướng công …”
Miệng hắn hơi nhếch lê, lộ ra ý cười nghiền ngẫm. “Nương tử ?”
“Hôm nay là sinh nhật của chàng mà, thật sự không muốn lễ vật gì sao ?”
Ánh mắt chăm chú nhìn ta như ẩn hiện tia lửa, thần sắc tà mị hiển lộ rõ ràng. “Nương tử muốn tặng ta cái gì ?”
Ta mỉm cười, vỗ mặt hắn, từ từ kéo lại gần mình … Tới khi chỉ còn cách có ba tấc nữa, ta đột nhiên buông tay, giãy ra khỏi lòng hắn, đắc ý dào dạt ngửa mặt lên trời cười dài –
“Ha ha ha, bị lừa rồi nhé. Ai bảo bình thường chàng luôn bắt nạt ta, lần này … ưm …”
Ngay khi ta sắp hít thở không thông mà chết, mỗ nhân nổi thú tính rốt cuộc ‘khẩu’ hạ lưu tình, tha cho ta, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đã đỏ hồng của ta, giọng nói mang theo ý cười trong suốt :
“Nương tử đáng yêu của ta, hại người không được lại thành hại mình, câu này hẳn là nói về nàng đi ?”
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ta cố gắng bình ổn nhịp tim hỗn loạn, nghiến răng nghiến lợi nói : “Chàng lại giở trò đùa giỡn ta !”
“Ta nào có.” – Diêm Sâm buông tay ra với vẻ vô tội – “Ngay từ đầu là nương tử tự mình chủ động a, ta chỉ phụ trách nhận ‘lễ vật’ thôi.”
“Chàng …” Ô, vì sao lần nào người gặp xui xẻo cũng là ta ?
“Nhưng mà, nương tử à.” Hắn cười cười ôm ta, ánh mắt dán chặt lên bờ môi của ta. “Vẫn còn chưa đủ.”
“Cái gì chưa đủ ?” Ta không nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn.
Chậm rãi vuốt ve guơng mặt ta. “Lễ vật, vẫn chưa đủ.”
Cúi đầu xuống, hắn hôn ta thật sâu, dịu dàng, say đắm .....