Trở lại thủ đô Mạc Lạp Đề Tư, Tiêu Đông lại đi bán đấu giá trang bị.
Có lẽ là giá cũng cao, chẳng những không có người mua, cũng không có kẻ nào nhắn tin trả giá. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Tiêu Đông hiện giờ, hắn đến ngân hàng, đem tiền trên người cất đi. Đây là thói quen của hắn từ trước, tuy cũng không mấy khi tử vong nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
Đi vào khu trung tâm, nơi này là địa phương tụ tập của tế tí và tăng lữ, cũng là địa phương có nhiều vong hồn nhất. Nhưng người chơi Phiêu hồn không muốn tốn tiền sống lại sẽ tới đây để nhờ cậy các tế ti, tăng lữ hỗ trợ trùng sinh. Mà những thánh chức giả này cũng thông qu đó để nâng cao độ thuần thục kĩ năng.
Tiêu Đông vốn là cung thủ nên không thể nhìn thấy u hồn. Nhưng tên chiến sĩ Bất Tử chiến hồn vẫn bám riết không ra cho hắn mà phát ra mật ngữ.
Bất tử chiến hồn: Vì cái gì giết ta?
Bất tử chiến hồn: Nói chuyện.
Bất tử chiến hồn: Ngươi có hay không còn nhân tính.
Bất tử chiến hồn: Có hay không.
Bất tử chiến hồn: Phiền toái ngươi cấp điểm phản ứng hảo không hảo.
Bất tử chiến hồn: Không nói lời nào ta mắng chửi người!
Bất tử chiến hồn: Tính, lại cho ngươi một lần cơ hội.
Bất tử chiến hồn:…
Tiêu Đông ở trong thành đi dạo một vòng, bất quá khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là đối phương chẳng những không mắng chửi cũng không có đòi lại tiền. Tiêu Đông chủ động nói: “Ngươi sao không đòi ta tiền?”
Kỳ quái hơn bên kia lại ngốc nghếch hỏi lại: Tiền gì?
Tiêu Đông lại kiên nhẫn đánh chữ nói: Ngươi rơi ra một ngàn kim tệ.
Bất tử chiến hồn “A” một tiếng.
Tiêu Đông đợi nửa ngày, chờ hắn nổi bão, bên kia mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: Tiền không là vấn đề.
Tiền không là vấn đề, thế cái gì mới là vấn đề?
Tiêu Đông tựa vào ghế, nhíu mày nhìn màn hình. Đối phương lại liên tục xoát, nói cái gì mà nên có nhân tính, giết người lung tung là biết thái, tâm lý cần điều chỉnh… Thật phiền phức, người này có vẻ như không phải đến để ngoạn trò chơi mà đến để dạy môn đạo đức.
Tiêu Đông lại nhìn một lượt kênh TG, không phát hiện được gì mới mở mật ngữ lên. Trên màn hình đã không còn thảo luận về thiện ác mà chỉ chừa một câu:
“Ta muốn đuổi giết ngươi.”
Tiêu Đông cười lạnh, nửa ngày nói vô nghĩa, cuối cùng đã nói đến việc chính, hắn không nhanh không chậm hồi phục: “Ngươi ở đâu?”
“Vẫn bên cạnh ngươi.”
Tiêu Đông nhìn xung quanh, trừ bỏ một số tế ti còn lại chỉ có một số thích khách mới sống lại. Hắn chẳng lẽ vẫn đang ở trạng thái Phiêu Hồn, thật đúng là âm hồn bất tán. Tiêu Đông phát lại một mật ngữ: “Ngươi trước sống lại rồi ra ngoài thành chờ ta.”
Bất tử chiến hồn: Làm gì?
Lợi nhận: Ngươi không phải muốn đuổi giết ta sao?
Bất tử chiến hồn: Ngươi muốn ta giết ngươi?
Tiêu Đông không để ý tới hắn, đi thẳng ra ngoài thành. Qua năm phút, một chiến sĩ vội vàng từ trong thành chạy ra, đứng ở cửa phát ngốc trong chốc lát, sau rất nhanh đánh một câu: “Ta đây. Ngươi ở đâu?”
Tiêu Đông đứng ở rừng cây phía ngoài thành, lặng lẽ tập trung. Đối phương hiện tại cũng không biết mình đã bị ngắm trúng.
Tiêu Đông đưa tiễn nhắm vào lưng của Bất tử chiến hồn, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, mới nói chuyện: “Phía sau ngươi.”
Bạo Phong tên gào thét bắn qua, bắn trúng phía sau Bất tử chiến hồn, tiểu bạch hào lại bất hạnh bị miểu sát một lần nữa. Tiêu Đông nhàn nhã đi đến bênh cạnh xác, nhặt bao, trong đó lại có đến 500 kim tệ.
Lợi nhận: Ngươi làm sao có nhiều tiền như thế?
Bất tử chiến hồn: Ti bỉ.
Lợi nhận: Ngươi muốn đuổi giết ta, ta ra khỏi thành, nhưng là ngươi giết không được ta, ngược lại bị giết, chỉ có thể trách đẳng cấp thấp, trang bị kém.
Lần này Bất Tử Chiến Hồn không có phản bác, cũng không có tiếp tục cãi lý, thi thể thành bạch quang biến mất, chắc là trở về thành. Lúc sau, Tiêu Đông thu được một cái mật ngữ.
Bất tử chiến hồn: Ngươi đợi ta.
Tiêu Đông đợi đến giữa trưa, qua tiệm cơm gần đó tùy tiện ăn một chút, lại trở về chỗ tiếp tục trò chơi. Bình thường hắn rất khó tổ đội, nguyên nhân chủ yếu là cừu nhân quá nhiều, nếu không để ý rất dễ vì hiềm khích cá nhân mà toàn đội bị diệt. Trò chơi dù sao cũng chỉ là trò chơi, tử vong mặc dù có trừng phạt nhưng cũng không đáng kể, nhiệm vụ thất bại khiến tiền, kinh nghiệm cùng đồng đông quy vu tận với người chơi cũng có rất nhiều, cho nên cũng không cần trông cậy quá vào đội ngũ.
Tiêu Đông bình thường có thói quen