Hạ Vân Dương bởi vì công tác bận rộn, vài ngày không có tới trò chơi, đối với công hội một ít tình huống không có rõ ràng, sự vụ hằng ngày cũng không có quản lý. Mà phó hội trưởng Tiêu Đông đã sớm hạ quyết tâm cái gì cũng đều không làm, thêm gần chịu sự đả kích, càng không có tâm tư đi quan tâm này đó việc vặt.
Bởi vậy thẳng đến khi Quỷ Yểm ở kênh Thế Giới mắng Sát trận công hội rác rưởi, không dám tiếp khiêu chiến cứ việc nói thẳng, công hội mới bắt đầu chuẩn bị đội ngũ, lúc này Hạ Vân Dương mới phát hiện mới có 17 người, như thế sẽ không đủ điều kiện khai mở bản sao. Kế hoạch kề vai chiến đấu cùng chung mối thù không phải ngâm nước nóng sao? Nhìn thời gian còn hơn 1 tiếng, vội vàng kêu Ngũ Võ gọi điện đem những người có đẳng cấp cao trong cty lên báo danh tham gia, cuối cùng cũng đủ 30 người ở sở quản lý công hội đợi mệnh.
Tiêu Đông mấy ngày nay miên man suy nghĩ, chính mình cũng không biết vì cái gì cũng coi trọng lần công hội chiến này. Sau khi vào trò chơi, Hạ Vân Dương mở kênh chat voice, đem người tham chiến đều thêm vào, tiện để trao đổi cùng chỉ huy tác chiến.
Vừa gia hảo, Lâm Tương bỗng nhiên toát ra một câu: “Phi Phi Vũ nói muốn vào.”
Hạ Vân Dương sửng sốt: “Vào đâu?”
“Vào công hội chúng ta a, hắn nói phải giúp chúng ta đánh quỷ yểm.”
“Chính hắn không phải có công hội sao?”
Lâm Tương cũng buồn bực nói: “Đúng vậy, ta cũng hỏi hắn như thế, hắn nói không có việc gì, tạm thời đem chức hội trưởng cho đồng học của hắn quản, giúp chúng ta đánh xong sẽ trở về.”
(anh này mê Lâm Tương đến thế sao không hiểu đến lúc vỡ mộng thì ảnh thế nào nếu có thể thẳng thành cong thì tốt quá))))) *mơ mộng-ing*~)
“Hắn đối với ngươi thật sự là cuồng dại vọng tưởng.”
“Cho nên ta hiện tại có điểm áy náy. Đông ca ngươi nói muốn hay không để hắn tiến vào.”
“Không cần.” Tiêu Đông rõ ràng lưu loát nói, “Hắn sẽ không nghe chúng ta chỉ huy, tiến vào ngược lại càng loạn.”
“Được rồi. Ta đi nói cho hắn.”
Một phút sau, bản sao công hội chiến được kích hoạt, hội trưởng hai bên ở bên NPC xác nhận lại một lần, sau tất cả bị tryền tống đến một chiến trường cổ. Hạ Vân Dương vừa thấy bản đồ, có hơi chút yên tâm, ít nhất không phải cái loại bản sao xảo quyệt, cần gọi tới gọi lui tìm điểm dừng chân, mà là chiến trường bằng phẳng, hai bên được phân bố ở hai toàn tháp, thiên không u ám, không khí thập phần ngưng trọng.
“Bắt đầu sao?” Hắn nhìn chung quanh hỏi.
“Còn có 30 giây đếm ngược thời gian.” Tiêu Đông nói, “Đừng vọi chuyển cờ đi, dù sao chỉ cần ở trước thời điểm kết thúc bản sao tiến sát vào trận địa của đối phương là được, giờ chỉ cần phân người đi bảo hộ cờ. Trước tập trung hỏa lực giết người.”
“Được.” Hạ Vân Dương thật vất vả đợi cơ hội Tiêu Đông nói trước, cũng không quản là chuyện gì, Tiêu Đông chỉ đạo sao hắn làm vậy.
Tiêu Đông tiếp tục an bài người cho bên phòng thủ và người cho bên tiến công. Lâm Tương vẫn đảm nhiệm là kho máu di động của Hạ Vân Dương, một tấc cũng không rời lãnh đạo. Tiêu Đông không có tế ti đi kèm nhưng đại gia đều cảm giác, cao thủ nha, căn bản không cần có vú em theo, đối cao thủ lấy thủ cấp tướng địch giống như lấy đồ trong túi.
Sau khi 30 giây đếm ngược chấm dứt, trên chiến trường lập tức một mảnh chém giết hỗn loạn. Suy nghĩ của Quỷ Yểm cùng Tiêu Đông không khác nhau là mấy, cũng không có lập tức phái người đi chiếm lĩnh trận địa đối phương, trước vẫn ưu tiên giết địch nhân. Hơn nữa mục đích của hắn cũng chính là giết người, cho nên cũng không kiêng nể, gặp một giết một, gặp hai giết cả đôi. Bên Hạ Vân Dương đa phần đều là người chơi bản sao hoặc nhiệm vụ, bình thường rất ít PK. Còn bên Quỷ Yểm đều có thói quen đỉnh hồng danh, toàn sát nhân cuồng, khiến cho trận hình được an bài đều bị phá vỡ, loạn thất bát tao. Quỷ Yểm là chức nghiệp pháp sư, trốn ở hậu phương để chỉ huy, đem các chức nghiệp cận công khác đánh thẳng về phía trước, đem các tế ti đối diện đều sợ tới mức trốn đông trốn tây, liều mạng gia huyết cho chính mình.
Hạ Vân Dương cau mi vừa định hỏi Tiêu Đông làm sao đây, Tiêu Đông liền mở miệng nói: “Tế ti trước bảo trụ chính mình, những người khác chết đi hồi sinh lại truyền tống đến điểm bên cạnh NPC kia hồi huyết, xong lập tức quay lại.”
Nghe hắn thanh âm bình tĩnh, không hốt hoảng chút nào, Hạ Vân Dương cũng yên tâm, rút kiếm phóng tới địa phương có Quỷ Yểm, chuẩn bị trước chém chết hắn lập uy. Lâm Tương một đường theo kêu: “Chậm một chút đừng để bị lạc nhau, ai nha lão gia, ngươi đợi ta.”
Hắn nói còn chưa nói xong, bên cạnh liền có thích khách đâm hắn một đao. Tế ti trong lúc quần P là mục tiêu bị hướng tới đầu tiên, diệt tế ti thì những người khác đều không có ai bổ huyết. Lâm Tương lập tức trước cấp bản thân hồi huyết đảm bảo an toàn, lại nhìn thấy Bất Tử Chiến Hồn đã vọt đến bên người Quỷ Yểm, truy hắn vòng quanh. Người trong công hội Quỷ Âm thấy công hội trưởng bị người đuổi giết cũng có vài người quay đầu hỗ trợ. Thời điểm công hội chiến, người chơi có thứ bậc cao trong hội khi chết được tính nhiều điểm hơn hội viên bình thường. Cho nên đảm bảo an toàn cho lãnh đạo cũng là một hạng mục trọng yếu, thậm chí có một số công hội tại thời điểm trước khi khai chiến sẽ đem chức hội trưởng cho người khác để đảm nhiệm làm người kháng, nhưng Quỷ Yểm lại không làm như thế.
Tiêu Đông trong lúc bận rộn vẫn quan tâm đến tình hình chiến đấu chung quanh, phát hiện bản thân có vẻ xem nhẹ năng lực chiến đấu của Hạ vân Dương. Bất Tử Chiến Hồn một thân cực phẩm trang bị, chú định hắn PK chỉ cần khiêng đánh là được, nếu để hắn cùng cao thủ như Tiêu Đông một chọi một, kết quả nhất định thảm bại, nhưng quần P thì chung quanh đều là người, chém ai mà chẳng được, thực sự hợp ý đại sát tứ phương của Hạ Vân Dương. Tuy hắn ngoạn trò chơi thật lộn xộn, nhưng cũng không quá ngu ngốc, Tiêu Đông mất nhiều thời gian bồi hắn ở trường thi đấu, dạy thao tác lâu như vậy cũng không uổng phí, cư nhiên có thể giúp hắn giết mấy tên đến hỗ trợ Quỷ Yểm.
Sát trận công hội lúc nãy bị đánh cho không kịp trở tay, giờ tất cả đều hồi phục tinh thần, bắt đầu thích ứng với loại quần P lộn xộn này. Tiêu Đông xuyên qua chiến trường, tìm kiếm mục tiêu của bản thân, liên tiếp giết vài người rồi nói: “Đi đến điểm sống lại, không cho mấy người hồi sinh kịp hồi huyết.”
Ngũ Võ lên tiếng, mang