Hạ Vân Dương đem quần áo đặt ở cửa, chà xát trên mặt thủy, thế này mới nhớ tới chính mình cũng nên hảo hảo tẩy rửa. Hắn còn không có thử qua kích thích như đêm qua, quả thực giống như cảnh mạo hiểm trên phim.
Có một số việc phát sinh do tình huống nguy cấp, nhất thời có không cảm giác, giờ nhớ lại thực không khỏi sợ hãi, một bên tắm rửa một bên an ủi chính mình đại nạn không chết tất có phúc. Vừa suy nghĩ, lại thấy có chút lo lắng, sợ Cố Viêm ở trong không được vài ngày lại ra ngoài hại người. Hắn không biết tên đấy làm sao tìm ra Tiêu Đông cùng Lâm Tương, nhưng cảm giác tửu ba đấy thực không an toàn, phải kêu Lâm Tương không được đi làm ở đó nữa.
Tắm rửa xong đi ra, Tiêu Đông ở phòng khách chờ hắn, Hạ Vân Dương nói: “Ngươi đi trên lầu ngủ đi, giữa trưa ăn cơm ta gọi ngươi.”
“Hảo.” Nếu đã mở lời, Tiêu Đông cũng không khách khí, chính mình lên lầu đi ngủ.
Chờ hắn đi, Hạ Vân Dương mở tủ lạnh ra coi, nghĩ đến việc làm cơm trưa, kết quả lại phát hiện bình thường không phải ở bên ngoài ăn thì chính là kêu người đem đồ ăn đến, trong tủ lạnh đều là đồ ăn vặt cùng hoa quả. Vốn hắn còn muốn có điểm thành ý, tự mình làm bữa cơm kỷ niệm một ngày tốt đẹp, nhưng quả thật “không bột đố gột nên hồ” (*), cuối cùng cũng chỉ hảo gọi điện thoại kêu nhà hàng đưa cơm.
(*) nguyên văn: “Xảo phụ vi nan vô mễ chi xuy” – Phụ nữ tháo vát thiếu gạo cũng khó mà thổi được cơm
Hắn vừa gọi xong cơm, Ngũ Võ tận dụng mọi thứ, đánh tới hỏi hắn: “Ngươi về đến nhà? Thế nào a, đều không có chuyện đi.”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Hạ Vân Dương ở tại sô pha thảo luận, “Muốn có chuyện thì cũng là chuyện tốt.”
“Có chuyện gì tốt?”
Vừa nghĩ đến chuyện này, Hạ Vân Dương liền kìm lòng không đậu cười mở, Ngũ Võ vừa hỏi lập tức nói: “Cao thủ bị ta làm cảm động.”
“Thật sao? Hắn nói thế nào?”
“Hừ hừ, hắn nói chỉ cần cảm tình là thật, thử xem cũng có thể.”
“Vậy ngươi đại công cáo thành, thật là cao hứng đi.”
“Đương nhiên cao hứng.” Hạ Vân Dương nở nụ cười nửa ngày, giả trang đứng đắn nói, “Bất quá ta còn bình tĩnh, không thể rất cao hứng, để tránh vui quá hóa buồn.”
“Loại tâm tính này rất tốt.” Ngũ Võ nói, “Ngươi hiện tại một người ở nhà, làm sao không đi ngủ, không phiền lụy a.”
“Hắn đang ở đây.”
“Ngươi đừng làm chuyện xấu a.”
“Ngươi làm sao cứ theo ta nói những lời này, ta là cái loại thừa dịp làm bậy sao?” (có muốn làm bậy cũng chưa chắc đc đâu)
“Làm sao không phải.”
“Hôm nay tâm tình tốt, không so đo với ngươi. Ta đi xem hắn đã ngủ hay chưa.”
Ngũ Võ tại điện thoại lý mắng hắn: “Ngươi còn nói sẽ không làm chuyện xấu, người đang ngủ, ngươi muốn xem cái rắm a.”
Hạ Vân Dương cũng không để ý đến hắn, treo điện thoại lên lầu. Tiêu Đông từng ở qua trong này, cho nên nằm xuống liền có thể ngủ. Hạ Vân Dương lặng lẽ tiến vào, hết nhìn đông tới nhìn tây, trong chốc lát kéo bức màn, trong chốc lát mở điều hòa, trong chốc lát cho hắn cái chăn, trong chốc lát lại cảm giác như thế lại quá nóng, cứ thế đem người đánh thức.
Tiêu Đông hỏi hắn: “Ngươi làm gì sao?”
“Ta sợ ngươi ngủ không thoải mái, lại đây kiểm tra một chút.”
Tiêu Đông nói:“Ngươi giường mua đắc không sai, thực thoải mái.”
“Phải không? Ta làm sao không cảm thấy, để ta ngồi thử.”
Hắn qua ngồi ở bên giường, Tiêu Đông nhìn hắn rất bận rộn, rõ ràng không ngủ, ngồi dậy hỏi: “Ngươi không phiền lụy sao?”
“Ta đại khái mệt quá, một chút đều không muốn ngủ.”
“Ta đây cùng ngươi nói chuyện một lát đi, ta xem ngươi một người cũng thực nhàm chán.”
“Hoàn hảo.” Hạ Vân Dương nói, “Tay ngươi như vậy, về nhà nói thế nào?”
“Nói thẳng a, còn có thể nói thế nào.”
“Không được, đem cái loại lưu manh Quỷ Yểm nói ra mẹ ngươi khẳng định sẽ lo lắng, ngươi cứ nói tại trên đường bị người đoạt cướp, ta vừa lúc đi ngang qua cứu ngươi một mạng.”
“Ngươi thật là, còn muốn hành hiệp trượng nghĩa.”
“Đây là sự thật, nếu ta không đi ngang qua, ngươi sớm bị đánh chết.”
Tiêu Đông gật gật đầu nói: “Kia liền tính ngươi đã cứu ta đi.”
Hạ Vân Dương còn nói: “Không bằng ngươi gọi điện thoại trở về nói cho mẹ ngươi, nói công ty bất ngờ kêu ngươi đi công tác thì thế nào? Chờ vết thương khá hơn hẵng về nhà, trong khoảng thời gian này cứ ở nơi này.”
(ố_ồ gian manh)) thật đúng là tranh thủ mọi lúc mọi nơi)
“Bó thạch cao cần ít nhất một tháng, có công tác bất ngờ nào lâu đến thế sao?”
“Hình như là hơi lâu một chút. Kia vẫn là nói bị cướp bóc đi, như vậy không có hậu hoạn, mụ mụ ngươi liền sẽ không lo lắng.”
Nghe hắn như thế vừa nói, Tiêu Đông cũng là nhớ tới “hậu hoạn” của chuyện này.
“Lâm Tương không thể làm công tiếp ở tửu ba kia, chúng ta lại không có biện pháp mỗi ngày theo hắn, có lẽ hắn tan tầm nửa đêm chết ở ngõ nhỏ cũng không chừng.”
“Này ngươi không cần lo lắng.” Hạ Vân Dương nói, “Ta cho hắn danh thiếp của lão bản bên cty ca nhạc rồi, chỉ cần hắn thật có tài, sau này cũng không lo không có người tìm đến.”
Tiêu Đông nói: “Ta thay hắn cám ơn ngươi.”
“Đây là ngươi thay hắn cảm tạ ta, còn chính ngươi liền không cảm tạ ta.”
“Kia đương nhiên, giờ ta làm sao để tạ ơn ngươi, tay đều đang thế này.”
“Để ta nghĩ nghĩ, giờ ăn cái gì tốt cho xương?”
“Không biết.”
“Không lẽ là móng giò (móng heo)?”
“Đừng, ta không ăn cái đấy.”
“Đợi lát nữa ta đưa đi nhà ngươi, kêu mụ mụ lộng cho ngươi ăn, ngươi dám không ăn?”
Tiêu Đông cười rộ lên nói: “Mụ mụ ta? Ta không nói qua cho ngươi sao? Nàng chỉ biết có hai món, cà chua trứng cùng thịt lợn tiêu xanh, các món khác đều không được.”
“Ta đây tìm người làm xong đưa qua.”
Hai người đông lạp tây xả hàn huyên nửa ngày, nhìn xem thời gian cũng không còn sớm, ăn cơm trưa được đưa tới, Hạ Vân Dương liền lái xe đưa Tiêu Đông trở về.
Đến cửa nhà, Tiêu Đông xuống xe, liền thấy Lâm Tương ngồi ở cửa cầu thang.
“Ngươi làm sao lại đến đây? Còn không trở về nghỉ ngơi?”
Lâm Tương trên mặt rất nhiều băng dán vết thương, ánh mắt nhìn mặt đất nên không chú ý đến bọn Tiêu Đông đã trở về, thẳng đến nghe thanh âm mới ngẩng đầu.
“Đông ca.” Hắn hô một tiếng, còn không có đứng thẳng liền quỳ xuống. Tiêu Đông bị hắn hoảng sợ, hoàn hảo chung quanh không có người, nhanh tay hắn kéo mà nói: “Ngươi làm gì? Lại phát điên cái gì.”
“Đông ca, ta thực xin lỗi ngươi. Ngươi khuyên ta thật nhiều lần, lần nào ta cũng không chịu nghe, ta gây ra đại họa còn làm phiền hà đến ngươi. Ngươi… tay ngươi không có việc