Nói đến ba ba của Hạ vân Dương, thật sự là một nhân vật thần bí. Theo lý thuyết, một tay buôn bán cự phách, một phú ông bạc tỷ hẳn là phải phi thường nổi danh, tuy danh tự của lão ba thường xuyên lên báo nhưng ảnh chụp lại rất hiếm thấy, lại không giống với các thương gia khác thích lên bìa các tạp chí, ông lại thủy chung bảo trì mức độ ít xuất hiện của mình. Bất quá lão tiên sinh ít xuất hiện thì ít, nhưng cũng rất biết hưởng thụ, không có bạc đãi chính mình.
Đối Hạ Vân Dương mà nói, chính hắn cũng không hiểu nổi lão ba mình, có thể là bởi vì từ sau trung học, thời gian ở chung cũng không nhiều. Lão tiên sinh quanh năm suốt tháng ở bên ngoài họp hành, du lịch, tu dưỡng, nghỉ phép,… Nếu không ngẫu nhiên đánh điện thoại lại đây hỏi thăm, Hạ Vân Dương cơ hồ đều quên chính mình còn có một người ba.
Đột nhiên nhận được điện thoại của lão ba, Hạ Vân Dương thực mất hứng. Không phải bởi vì hắn cùng Tiêu Đông chuyện khó mà nói, mà là mất hứng mấy ngày nay, Tiêu Đông được nghỉ bệnh, vốn có thể an bài không ít hoạt động, giờ lại bị quấy rầy.
Ngũ Võ nhận được điện thoại, đáp ứng đi an bài thời gian biểu cho ngày hôm sau, để phụ tử hai người có thời gian cùng nhau ăn cơm. Hạ Vân Dương dặn riêng không chuẩn an bài buổi tối, để tránh hắn thất hẹn ăn cơm với Tiêu mụ mụ.
“Hạ thiếu đổng, Hạ tiểu thiếu gia, ngươi có thể hay không cho ta đường sống a.” Ngũ Võ nói, “Ngươi này lại muốn đúng hẹn, lại muốn tiếp đãi gia trưởng, ta làm sao an bài cho ngươi a?”
“Ta mặc kệ, ngươi nghĩ biện pháp.”
“Kia muốn hay không ngươi chạy sô ăn hai lần, dù sao ngươi trước đây cũng không phải chưa từng làm qua chuyện này.”
“Xã giao hộ khách cùng mấy chuyện này là giống nhau sao?” Hạ Vân Dương nói, “Dù tính là chạy sô, ta cũng phải đi trước đến nhà cao thủ, ba ba ta để sau.”
“Ngươi thật là chẳng ra đâu vào đâu.”
Hạ Vân Dương nói: “Ngươi mắng ta làm gì?”
“Ta là thay ba ba ngươi mắng, cưới tức phụ quên nương, không phải không lương tâm thì là cái gì.”
“Kệ, cứ như vậy đi, kế hoạch buổi chiều ngày mai ngươi thay ta khai, ta theo giúp ba ba ta uống xong trà chiều, nhất định sẽ phải nghe hắn lải nhải. Tan tầm ngươi giúp ta đi khách sạn đem đồ ăn đưa đi Tiêu gia, ta sẽ trực tiếp qua đó.”
“Ngươi an bài so với ta còn chu đáo hơn.” Ngũ Võ nói,“Ngươi cứ thoải mái, ăn uống ngoạn nhạc đi, để ta thay ca cho ngươi, nhanh chóng tìm trợ lý để giải phóng cho ta đi.”
“Ta đã tìm, nhưng người ta lại không chịu đến, ngươi tiếp tục kiêm đi.”
Hạ Vân Dương lái xe về nhà, trước cấp Tiêu Đông gọi điện thoại, sau buông điện thoại liền đi tắm rửa, đi ngủ.
Quá trưa hôm sau một chút, Hạ lão gia liền trang bị nhẹ nhàng đến công ty của nhi tử. Hạ Vân Dương gặp lão ba mà giống như gặp thượng cấp, lãnh đạo, cung kính bắt tay, mở miệng chính là một câu: “Ba, ngươi năm nay sinh nhật trước tiên a?”
Hạ lão tiên sinh đối nhi tử kiểu mặt ngoài cung kính nội tâm bất kính, biểu hiện thực không hài lòng, theo trong lỗ mũi hừ một tiếng nói: “Làm sao, không nghĩ gặp ta?”
“Làm sao lại thế, ngày hôm qua ngươi gọi đến, ta liền lập tức an bài xong xuôi. Báo cáo quản lý, cũng như bộ phận tài chính, phòng kế hoạch, bộ phận tiếp thị, bộ phận bán hàng, bộ phận nhân sự, bộ phận hậu cần, tiếp nhận, trình điều khiển, chất tẩy rửa đều đang chờ, tùy ngươi kêu đến, ngươi muốn bên nào trước a?”
“Nói hưu nói vượn, ta muốn gặp người vệ sinh làm gì sao?” Hạ lão gia ngồi ở sô pha, thân thủ lấy một chồng văn kiện Hạ Vân Dương đưa qua, nhìn hai mắt hỏi, “Gần nhất làm có vẻ được đi.”
“Đều là ngươi chỉ bảo đúng cách.” Hạ Vân Dương khiêm tốn nói.
“Ta chỉ bảo ngươi cái gì, một năm nay ta cũng chưa quản qua ngươi.”
“Lão nhân gia nhân không ở bên người, nhưng tinh thần thì vĩnh tồn.”
“Ở đó trù ẻo ta, muốn ta chết sao? Còn tinh thần vĩnh tồn.”
Hạ Vân Dương nói: “Ba, ta buổi chiều không có việc gì, cùng ngươi ra ngoài đi một chút.”
“Nói cho ngươi bao nhiêu lần, trong công ty không cho kêu ta ba, kêu ta chủ tịch.”
“Hạ lão Đổng sự trưởng, ta bồi ngài đi ra ngoài uống trà có được hay không?”
Lão tiên sinh thế này mới vênh váo tự đắc đứng lên, (đúng là di truyền) Hạ Vân Dương tiền phương mở đường, thuận lợi theo kế hoạch đem lão ba đi ra ngoài uống xong trà chiều. Hạ lão tiên sinh lúc tuổi già đối nhi tử vẫn là thực vừa lòng. Hạ Vân Dương ngoan ngoãn đem thư niệm xong, cũng không học nhân gia ăn chơi đàn đúm, có chút kế thừa sự nhạy bén trong kinh doanh của lão ba mình, bởi vậy lão tiên sinh bình thường đối với sinh hoạt của hắn thực yên tâm, không quá quản thúc.
Đến nơi uống trà, Hạ Vân Dương nói: “Nơi này kêu ba chắc là được rồi. Ngươi làm sao lúc này đến đây? Tổng công ty đóng cửa sao?”
“Kêu ngươi đừng nói hưu nói vượn không có nghe thấy sao? Lớn như thế còn nói lung tung.” Hạ lão gia uống trà đối Hạ Vân Dương nói: “Ta có khách nhân muốn gặp, đi ngang qua nơi này thuận tiện đến xem ngươi.”
“Úc.” Hạ Vân Dương lên tiếng hỏi,“Vậy ngươi lúc nào thì đi a?”
“Ta vừa tới ngươi liền đuổi ta đi, có phải hay không làm chuyện khuất tất, sợ bị ta phát hiện?”
“Không có a.”
“Lại loạn tiêu tiền đi.”
“Ta chưa bao giờ loạn tiêu tiền.” Hạ Vân Dương đúng lý hợp tình nói.
“Đó là tổn thất kinh doanh, vừa rồi báo cáo cho ta xem này đều là giả.”
“Ta không xấu như vậy đi.” Hạ Vân Dương rót ly trà cho lão bà nói, “Ta chính là tùy tiện hỏi thôi, ngươi đi thời điểm ta hảo đi đưa ngươi.”
“Không cần lo lắng, ta chuẩn bị ở lại vài ngày mới đi.”
“Cái gì!” Hạ Vân Dương tay run lên, trà đều đổ bên ngoài, vội vàng lấy khăn tay chà xát.
Hạ lão gia là người thế nào, chân chính là người từng trải, liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn chột dạ, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không muốn tiếp đãi ta, hẳn là có chuyện giấu ta đi.”
“Không có việc gì.”
“Còn nói không có việc gì, ngươi nói hay không nói, không nói ta gọi điện thoại kêu Ngũ Võ đến, bắt hắn nói rõ ràng.”
“Đừng a, hắn còn đang họp, ngươi như vậy không phải ảnh hưởng công tác công ty hay sao.”
“Vậy ngươi nói mau, không nói rõ hôm nay đừng hòng trở về.”
Hạ Vân Dương nói: “Vậy được rồi, ta