Trợ giúp: Boss Lyn cutê ヾ(◜▿‾ 三 ‾▿◝)ノ
Đầu Hạ Vân Dương chôn ở trong ***g ngực của Tiêu Đông, khắp khoang mũi đều là mùi hương sữa tắm tươi mát lại sạch sẽ khiến người yêu thích không thôi, liền không tự chủ được cười nói “Không cần không cần, cứ để ta, ngươi nằm là được rồi”
Tiêu Đông vốn còn có điểm tâm lý chướng ngại không biết phải làm như thế nào mà lúc này lại bị Hạ Vân Dương đông sờ tây sờ khiến cho cả người đều dương liền đem hắn đẩy sang một bên còn mình thì lật người ngồi lên trên người hắn hỏi “Trên tay ngươi cầm cái gì vậy?”
“Hàng nhập khẩu cao cấp nha” Hạ Vân Dương vung trơn tề trong tay nói “Ta bắt Tiểu Võ đi mua hộ trong cửa hàng đấy”
“Da mặt của ngươi cũng thật dầy a, thế nhưng bắt người ta đi mua mấy thứ này” Tiêu Đôngcầm trơn tề nhìn nhìn sau đó vươn tay mở ra nắp đậy.
Hạ Vân Dương rất tích cực nói “Tay của ngươi không thuận tiện, để ta làm cho”
Hắn vừa định ngồi dậy lại bị đầu gối của Tiêu Đông đỉnh một cái áp ở trên giường. Tiêu Đông thường xuyên làm mấy công việc nặng trong công ty, khí lực cũng lớn mà Hạ Vân Dương lại chỉ là một tiểu nhục kê (gà gầy gà còm gà nhỏ) nên mới một chút đã bị hắn đẩy ngã.
“Khí lực của ngươi lớn thật a. Lấy bạn gái của ba ta so với ngươi thì căn bản là không thể so được a” Hạ Vân Dương thầm thì nói một câu, Tiêu Đông đặ trơn tề lên cái tủ đầu giường sau đó cúi đầu phủ lên đôi môi hắn.
Hạ Vân Dương bị y hôn khiến cho mấy ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu đều biến mất hết. Tuy nói hai người đều chưa bao giờ trải qua luyến ái, cũng không có cơ hội thực tập hôn kĩ nhưng có một số việc vốn là bản năng, chỉ cần cảm xúc dâng trào thì dù kĩ xảo thiếu một chút cũng có thể bù lại được. Tiêu Đông từ nhỏ lớn lên cũng chưa bao giờ gặp một người nào chủ động, tử triền lạn đnáh, cứng rắn muốn bám lấy mình như Hạ Vân Dương. Những nữ hài từng nói thích y lúc trước chỉ cần nói 2-3 câu thấy hắn không mặn mà gì thì đều lui quân. Tiêu Đông cũng biết tính cách trầm mặc ít lời của mình sẽ khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận, không dễ ở trong. Nhưng đó là tính cách rồi đâu phải bảo sửa là có thể sửa ngay được. Cứ như vậy trải qua hơn 20 năm cô đơn như vậy cái tên Hạ Vân Dương cố chấp, kiên định, dính người như kẹo da trâu này lại sử dụng một phương thức cực kì quỉ dị tiến nhập vào sinh hoạt của y.
Tiêu Đông nhìn người dưới thân đang thở hổn hển, bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng rất viên mãn rồi.
“Để ta thở đã” Hạ Vân Dương một bên dùng lực hít thở một bên nói “Được rồi, lại tiếp đi”
Tiêu Đông dùng một tay khẽ ôm lấy mặt của hắn, nhẹ hôn một cái sau đó cả người đều áp xuống. Hạ Vân Dương bị hôn đến thần trí không rõ. Tiêu Đông vươn tay đụng đến trơn tề ở trên tủ đầu giường, đổ một ít lên tay, nhấc đùi phải của Hạ Vân Dương lên, ngón tay ở chung quanh đi dạo một vòng sau đó nhẹ nhàng đẩy vào bên trong.
Hạ Vân Dương vẫn còn ở đó ngốc hề hề “để thở đã’ thì bỗng nhiên cảm thấy ở phía dưới tê rần liền không tự chủ được “A” một tiếng. Tiêu Đông áp hắn nói “Đừng nhúc nhích, ta sẽ điểm nhẹ”
Hạ Vân Dương sợ tới mức hít sâu vào một hơi, lắp bắp nói “Ta, ba của ta yêu cầu ta phải ở bên trên”
“Vậy ngươi chuyển lên đi”
“Ta không dám động… ngươi tiếp tục đi”
Tiêu Đông nhìn hắn khẩn trương đến toàn thân đều căng thẳng lại nhẹ đẩy vài cái rồi rời đi ngón tay nói “Muốn dừng lại không, ta sợ lộng thương ngươi”
“Không trọng yếu, giương cung làm gì có chuyện quay đầu mũi tên, ngươi là tiễn thủ (người bắn cung) cứ bắn đi… ” Hạ Vân Dương nhắm mắt lại tựa như lợn chết không sợ nước sôi chờ hắn tiến vào.
Tiêu Đông nhìn hắn như vậy lại muốn cười nhưng vẫn tiếp tục lấy ngón tay mạt trơn tề. Y sợ sẽ làm đau hắn cho nên tiền hí làm hơn nửa ngày cuối cùng lại khiến cho Hạ Vân Dương chịu không nổi thở hổn hển hỏi y đã được chưa. Tiêu Đông vỗ hắn một cái, nhịn không cười ra tiếng nhưng quả thật phía dưới cũng đã chịu không nổi nữa rồi liền rút ngón tay ra còn bản thân thì tiến vào trong, cũng không quá dám dùng lực, đâm được vào rồi mới từ từ tiến vào bên trong. Hạ Vân Dương đầu tiên còn không có cảm giác gì nhưng sau đó mới phát hiện ra là càng ngày càng đau khong dứt không nhịn được hô lên một tiếng, cánh tay đang bấu vào tay Tiêu Đông phát run cả lên. Tiêu Đông cũng là tiến thoái lưỡng nan, thấy hắn đau đớn như vậy muốn rút ra ngoài nhưng lại bị Hạ Vân Dương giữ lại, hổn hển nói “Đều đã như vậy… đừng bỏ dở nửa chừng a, qua được cửa này mới tính là yêu nhau a.”[ Lyn: (_ _ ||| không chắc lắm)]
Tiêu Đông nói “Vậy ngươi nhẫn một chút nữa ta sẽ điểm nhẹ, một lát là hảo ý mà”
Hạ Vân Dương bấu chặt y, mạnh gật đầu. Tiêu Đông một bên hôn hắn một bên hướng bên trong đỉnh nhập, sau vài lần cuối cùng cũng có chút thuận lợi. Lại kiên trì thêm chốc lát cả người Hạ Vân Dương đã ướt đẫm mồ hôi. Tiêu Đông thay hắn lau đi mới phát hiện trong bàn tay mình tất cả cũng đều là mồ hôi. Y đem đầu Hạ Vân Dương kéo sát lại gần nhẹ giọng hỏi “Có đau không?”
“Thật đau a” Hạ Vân Dương nhắm mắt cau mi nói “Khó trách ba ta dặn là phải ở mặt trên, ta… Trong sách kế hoạch cũng không có viết sẽ như vậy a”
Tiêu Đông thấy hắn bình thường đều là bộ dạng vô tâm vô phế dựa vào việc “có tiền” liền làm như việc gì cũng có thể dựa vào tiền để mua được nhưng lúc này lại bị mình áp trên giường, có muốn đắc ý cũng không đắc ý nổi nữa mà ngược lại còn sầu mi khổ kiểm trông thật sự rất khả ái. Tiêu Đông vươn tay xuống, nắm lấy bộ phận đeo bao cao su của hắn. Cởi mũ ra, nhẹ nhàng bộ lộng một chút cả người Hạ vân Dương liền run lên giống như sắp chết đuối, nơi nơi loạn cào. Tiêu Đông cúi đầu để hắn ôm lấy cổ của mình, hai người ghé sát vào cùng một chỗ. Hạ Vân Dương bị hắn làm cho run lên, miệng còn nói lăng lộn xộn “Ta cũng muốn luyện… cung tiễn thủ, ta cũng muốn bắn tên, ta luyện điểu nhân cũng tiễn thủ”
Tiêu Đông nói “Ngươi thích thì nhân vật của ta cho ngươi đấy”
“Không được, ta muốn tự mình luyện… ” nói còn chưa xong, Hạ Vân Dương chỉ cảm thấy kích thích càng ngày càng cường liệt khiến cho hắn cảm thấy trước mặt tối sầm, tất cả ngón chân đều cuộn vào, chôn ở trong lòng Tiêu Đông hít sâu một cái rồi nằm vật ra giường thở hổn hển. Một lát sau, hô hấp hơi bình ổn lại, hắn mở to mắt nói “Mĩ lệ đâu, gọi hắn đến đây gia huyết đi. Ta sắp chết rồi”
…
(uhm… t biết… t biết… nhẹ nhàng mừ)
Tiêu Đông tại trên người hắn trong chốc lát, nhìn xem chính mình phía dưới cũng bị hắn làm ra đến rối tinh rối mù, liền theo tủ đầu giường lấy ra mấy tờ khăn giấy, cẩn thận giúp hắn lau sạch sẽ, lại đem áo mưa chính mình dùng xong bác xuống dưới, ném vào thùng rác bên giường. Hạ Vân Dương bị hắn sát sát thiếu chút nữa mất cảm giác, vội vàng nói: “Đình, nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Tiêu Đông ném khăn tay, thay hắn đắp chăn, chính mình cũng nằm xuống. Hai người tại trong ổ chăn cuốn thành một đoàn, đều không nói chuyện. Hạ Vân Dương là thật sự mệt mỏi, phía dưới vô cùng đau đớn,