Thời gian 2 ngày bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.
Hạ Vân Dương liên tục hướng Ngũ Võ hỏi thăm cao thủ đang làm gì. Hai ngày qua Tiêu Đông biểu hiện hết sức bình thường, vẫn luyện cấp, hạ phụ bản, sát hồng danh, bị người mắng, nhìn không ra chút dấu hiệu quan tâm nào đến sự kiện Bất Tử Chiến Hồn bị đạo hào. Hạ Vân Dương liền lo lắng msn cho Lâm Tương – Mĩ Lệ Nhân Sinh đưa ra lời thề son sắt, cam đoan sẽ thành công. Cuối cùng, vượt qua 2 ngày không có ngoạn trò chơi.
Sang ngày t3, Hạ Vân Dương sau khi tan tầm liền khẩn cấp tại văn phòng vào trò chơi. Lúc này Tiêu Đông cũng vừa tan tầm, cũng chưa về đến nhà, tự nhiên không có tại tuyến. Hạ Vân Dương xem danh sách hảo hữu thấy cao thủ không đến, phải thẳng đến 7h tối, săn bắn giả Lợi Nhận mới bắt đầu lên tuyến.
Hạ Vân Dương kịch bản của Lâm Tương đặt ở một bên, chờ Tiêu Đông đến quan tâm hắn, đợi hơn nửa giờ, mật ngữ lẫn hòm thư cũng đều không có phản ứng. Không còn cách nào khác, hắn lại phát tin tức cho Lâm Tương.
Bất Tử Chiến Hồn: Ngươi không phải nói hắn sẽ tới tìm ta sao?
Mĩ Lệ Nhân Sinh: Còn không có đến?
Bất Tử Chiến Hồn: Không có.
Mĩ Lệ Nhân Sinh: Không thể a, ngươi chờ một chút.
Hạ Vân Dương kiên trì đợi thêm 10p, thật sự chờ không nổi nữa, đang muốn mở ra hộp thư viết cho Tiêu Đông. Lúc này kênh mật ngữ nhảy ra một câu.
Lợi nhận: Ngươi bị đạo hào?
Tiêu Đông do dự nửa ngày mới hạ quyết tâm phát ra mật ngữ, quả thật là Bất tử chiến hồn biểu hiện gần đây quả thực khác thường, hai ngày không thượng tuyến, lúc đi lên cũng không tìm hắn phiền toái, xem xét trạng thái thì báo hiệu đối phương luôn ở tại thủ đô không nhúc nhích. Dù là trò chơi nào, bị đạo hào tổng cảm xúc sẽ là tối khó chịu cùng tối bi phẫn, Tiêu Đông tuy rằng khinh thường hành vi nhà giàu mới nổi tiêu tiền như nước của đối phương, nhưng đối với loại tâm tình bị đạo cũng rất cảm thông.
Mật ngữ của hắn vừa xuất hiện, Hạ Vân Dương liền nở nụ cười, tuy nhiên ngón tay phải sống chết kiềm chế mới đánh ra một chữ: “Ân”.
Cảm giác đối phương như hữu khí vô lực hồi phục, Tiêu Đông nhất thời nghẹn lời không biết nên nói cái gì mới tốt. An ủi hắn thì lại giống như thân thiết, không nói lời nào thì lại có vẻ quá vô tình. Dù sao Bất tử chiến hồn ngoài việc quấy rối hắn thì không hề sử dụng ngôn ngữ ô uế mắng hắn, lại còn vô cùng nhiệt tình mời hắn ra nhập công hội. Hắn vắt óc suy nghĩ nửa ngày, Hạ Vân Dương bên kia đã đợi không có nổi, đem những lời kịch đã chuẩn bị tốt đem lại đây.
Bất tử chiến hồn: Ngượng ngùng, trước đây ta vẫn gây rối ngươi, kỳ thật ta không có ác ý, chỉ là bội phục kỹ thuật của ngươi, muốn tìm ngươi cùng nhau ngoạn.
Bất tử chiến hồn: Ta cũng biết cho ngươi thêm rất nhiều phiền toái, hy vọng ngươi không cần để ý, sau này sẽ không…
Bất tử chiến hồn: Trò chơi này ta cũng chơi đã lâu, tốn rất nhiều tiền, hiện tại ngẫm lại thực không có ý tứ.
Bất tử chiến hồn: Ta dù bị thế nào cũng không có làm sao, lại liên lụy đến cả tài sản của công hội.
Bất tử chiến hồn: Ta thực xin lỗi bọn họ.
…
Hạ Vân Dương ra sức đánh chữ, miệng vẫn là cong cong. Thực xin lỗi ai a, những người trong công hội mỗi tháng tiền lương đều là do hắn phát. Lâm Tương còn không ngừng nhắc nhở hắn: “Không cần đánh quá nhanh, từng cái từng cái, đừng giống như cái máy đánh chứ, cho đối phương cơ hội xen vào.”
Phát cả buổi, Tiêu Đông một câu cũng không thấy hơn, không khí bị Hạ Vân Dương nhích đầy sự sám hối vô cùng bi tráng, khí thế giống như một đại tráng sĩ một đi không trở lại, đến cuối, hắn còn bình tĩnh làm tổng kết.
Bất tử chiến hồn: Cứ như vậy đi, ta sẽ không lại đến.
Hạ Vân Dương nói xong nhìn màn hình, nếu Tiêu Đông tái không phản ứng, kế hoạch kia coi như thất bại. Bất quá thất bại cũng không có sao, muốn hắn buông tay là không có khả năng, cùng lắm thì tái diễn lại trò cũ.
Mĩ lệ nhân sinh không ngừng hỏi hắn tình hình thế nào, Hạ Vân Dương đang chuẩn bị báo là đối phương không có phản ứng, Tiêu Đông đột nhiên hỏi: Ngươi ở đâu?
“Ha ha, có có.” Hạ Vân Dương cao hứng đối Lâm Tương nói, “Ngươi liệu sự như thần, hắn hỏi ta ở đâu.”
“Rất tốt, hiện tại lập tức tiến hành bước tiếp theo, cố gắng ngụy trang cho tốt, thành hay bại là ở lúc này đây.”
Hạ Vân Dương cởi sạch trang bị trên người ném vào kho hàng, nhân vật trống trơn đứng ở quảng trường thủ đô phát tin tức.
Bất tử chiến hồn: Ta ở dưới pho tượng ở khu trung tâm.
Lợi nhận: Ở đó đừng nhúc nhích.
Bất tử chiến hồn: Nga.
Hạ Vân Dương kiên nhẫn chờ đợi, 5p sau quả nhìn có một săn bắn giả chạy tới.
Nhìn nhân vật gần như trần như nhộng, Tiêu Đông ở trong lòng thầm mắng tên đạo hào khốn khiếp. Bất tử chiến hồn vì muốn thuyết phục hắn, cả ngày tự đem nhân vật biến thành hồng danh đi chịu chết, trang bị trên người cũng đều có khắc ấn, không thể giao dịch, không thể rơi xuống. Đạo hào lấy đi tiền cùng trang bị trong kho hàng thì không tính, làm gì phải quét dọn nick người ta sạch sẽ đến như thế, trang bị đã khắc ấn lại không thể bán, chỉ có thể ở trên người ấn tiêu hủy, loại hành động này thật sự rất vô đạo đức.
Tiêu Đông sau khi nghe tin hắn bị đạo hào đã cao hứng một trận, còn nghĩ rằng hiệp đạo hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân. Giờ nhìn nguyên bản một thân kim trang Bất tử chiến hồn trở thành bộ dáng áo rách quần manh, thật không biết nói gì hơn.
Bất tử chiến hồn hình như cũng không có cảm giác xấu hổ, vẫn như cũ sử dụng tạo hình của trò chơi – động tác kiêu ngạo của dũng giả.
Hạ Vân Dương cũng không có biện pháp, nếu có thể bình tĩnh, hắn nói không chừng sẽ diễn cảnh hai cánh tay ôm ngực, làm tư thế xấu hổ bất an.
Tiêu Đông cũng không nói nhiều, trực tiếp điểm giao dịch.
Hạ Vân Dương sửng sốt, không biết hắn muốn làm cái gì, nhấn tiếp nhận. Cửa sổ giao dịch nhảy ra, bên trong là vài món trang bị của dũng giả, còn kèm theo một khoản tiền biểu thị: 5000 kim tệ.
“Lấy ơn báo oán, cao phong lượng tiết (*) a, đây đúng là hi hữu của nhân loại, còn chưa có bị tuyệt chủng, cư nhiên khiến ta đụng phải.” Hạ Vân Dương quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nhìn trừng trừng cửa sổ giao dịch nửa ngày mới nhớ tới chính mình nên làm chuyện gì. Hắn nhấn hủy bỏ, rời khỏi trạng thái giao dịch, ra vẻ mê man hỏi Tiêu Đông: “Đây là làm sao?”
(*) cao phong lượng tiết: đạo đức tốt
“Tiền này là trước đây từ trên người ngươi rơi ra, giờ ta hoàn trả ngươi. Còn trang bị, nhất thời bán không được, ngươi trước cứ dùng.” Nói xong, lại một cái thỉnh cầu giao dịch nhảy ra.
“Ta không thể thu.” Hạ Vân Dương nghiêm túc nói.
“Thật sự quyết định không chơi nữa?”
“Ân.” Cao trào đến đây a, Hạ Vân Dương nghĩ.
Hắn ngừng cảm xúc trong lòng, tiếp tục đánh lời kịch: “Ta ngoạn trò chơi này với 2 cái mục tiêu, thứ nhất là đứng đầu trong bảng xếp hạng của chức nghiệp, thứ hai là thành lập được một công hội cường đại. Hiện tại cả 2 cái mục tiêu này đều không thực hiện được. Ngươi biết rõ ta là thái điểu,