Nụ cười ngả ngớn trên mặt Giang Lưu Thâm dần dần biến mất, nhìn chằm chằm biểu cảm của mấy giây, cuối cùng bất lực mà than: "Cậu thật sự là toi rồi, xem ra là tôi cũng khuyên cậu không nổi rồi."
"Không cần cậu khuyên, cậu tưởng là tôi chưa từng tự khuyên chính mình sao?"
Lê Lạc đã quay người lại đối diện với người đang đi đến, giống như là nhìn chằm chằm kỵ sĩ đến đón mình vậy, nở ra một nụ cười vui vẻ.
"Lúc thích một người sẽ rất là mù quáng, không nghe ai khuyên hết, đợi cậu có người mình thích rồi thì cậu sẽ biết."
Giang Lưu Thâm hừ khẽ: "Ít nhất tôi chắc chắn sẽ không thích kiểu lạnh lùng như vậy, phải nói nhiều như tôi vậy, nếu không thì chán biết bao."
"Tùy cậu nói sao thì nói, không rảnh để lải nhải với cậu, người trong lòng ông đây tới rồi."
Đoạn Minh Dương chỉ cách còn ba bước chân nữa thôi, Lê Lạc duy trì nụ cười hoàn mỹ, đang muốn bước lên bắt chuyện thì Giang Lưu Thâm bên cạnh đột nhiên bước xuống ghế, chắn trước mặt anh, nghiêng đầu nói nhỏ với anh: "Xem anh đây nè."
Lê Lạc: "?"
Giang Lưu Thâm bước lên một bước trước anh, đi đến trước mặt Đoạn Minh Dương, đưa tay ra: "Chào cậu, tôi là bạn của Lê Lạc, họ Giang, thường hay nghe Lê Lạc nhắc đến cậu, khen cậu đẹp trai anh tuấn, con người chính trực, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là như thế."
Lê Lạc: "..."
Anh tin Giang Lưu Thâm mới lạ đó.
Tên mặt dày này trước giờ chuyện gì cũng dám nói, anh ở bên cạnh nghe mà ngại đến mức đầu ngón chân cũng co quắp lại, nhìn xung quanh xem có cái giẻ nào có thể chặn cái miệng không đàng hoàng này của hắn được hay không.
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương rơi lên cặp kính râm trên sống mũi Giang Lưu Thâm, mặt không biểu cảm gì mà nói:
"Hóa ra anh Giang không phải là người mù."
Giang Lưu Thâm: "..."
Lê Lạc nửa giây sau mới phản ứng lại, bật cười lên thành tiếng, cười đến mức gập cả eo: "Ha ha ha ha...!Lần đầu tiên tôi thấy, thấy hắn nghẹn họng đó, Minh Dương, cậu thật là lợi hại ha ha ha ha..."
Giang Lưu Thâm nghiến nghiến răng, ánh mắt sau cặp kiếng râm như muốn xé xác Đoạn Minh Dương ra, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười mỉm: "Bạn Đoạn thật là hài hước, tôi đeo kiếng râm là vì một số lý do cá nhân, không tiện giải thích, mong cậu hiểu cho."
"Không sao, tôi không để ý."
Nếu như là Lê Lạc, nói đến đây là thường sẽ không thể nói tiếp được nữa rồi, nhưng mà trước giờ Giang Lưu Thâm luôn biết ăn nói, có hắn ở đây, thì không có cuộc nói chuyện nào bị dừng lại vì không có chủ đề để nói cả.
"Có rất nhiều rượu ở đây tôi chưa từng uống, nên không biết chọn loại nào cả, bạn Đoạn có thể giới thiệu một lát được không?"
Đoạn Minh Dương nhìn hắn một cái, quay đầu lại, cánh tay gác lên quầy bar, chỉ chỉ Giang Lưu Thâm, trực tiếp nói với người pha chế: "Pha cho vị này một ly "Hoàng hôn xanh" đi."
"Nghe rất là đặc biệt." Giang Lưu Thâm cười cười, "Cũng giống như cậu trong mắt A Lạc vậy."
Lê Lạc: "???"
Đoạn Minh Dương nghe vậy, xoay đầu lại, híp mắt nhìn: "Có ý gì?"
"Cậu xem, màu xanh là màu lạnh, hoàng hôn là sự ấm áp, A Lạc nói bên ngoài nhìn cậu có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra có một trái tim rất ấm áp, không phải là rất giống sao?"
Lê Lạc bị khả năng nói dối không chớp mắt của Giang Lưu Thâm làm cho kinh ngạc.
Mẹ nó vậy mà cũng nối được với nhau hả?
"Vậy sao?" Đoạn Minh Dương lại không thèm để ý gì đến hắn, quay sang nhìn Lê Lạc: "Trong lòng anh tôi là người như vậy sao?"
Lê Lạc nuốt một ngụm nước miếng, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành miễn cưỡng gật gật đầu.
Đoạn Minh Dương cau mày lại, nhìn có vẻ như là đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không thấy hắn có vẻ gì là không vui.
Giang Lưu Thâm thêm mắm dặm muối: "Thực ra A Lạc nhà tôi cũng là người như thế, bên trong và bên ngoài rất khác nhau, có rất nhiều chuyện đều giấu ở trong lòng không nói ra, ầy, ví dụ như chuyện ngày hôm nay đi——"
Lê Lạc nhéo cánh tay hắn, cố làm vẻ muốn đỡ hắn, nặn ra một nụ cười, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tôi làm gì có chuyện gì, có phải là cậu say rồi không? Hay là chúng ta về trước đi?"
"Nhìn xem! Vì không để cho tôi nói với cậu mà A Lạc đã cố gắng như thế nào nè!" Giang Lưu Thâm ấn chặt