Lê Lạc ngây ra một lát, lập tức ngăn hắn nói tiếp: "Cậu đợi đã, chúng ta vào thư phòng nói chuyện, đừng nói ở đây."
Mấy người trong nhà bếp bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra ngoài, để tránh cho bị nghe thấy, Lê Lạc dứt khoát mang Giang Lưu Thâm đi chào hỏi với họ trước, nói là anh gọi hắn đến để ăn bánh, sau đó anh dẫn hắn đi lê thư phòng trên lầu.
"Cậu nói có liên quan đến chuyện của ba tôi là sao?" Vừa đóng cửa lại, Lê Lạc liền hỏi.
Giang Lưu Thâm: "Chẳng phải là tôi điều tra Triệu Kiến Hoa sạch sẽ sao? Vốn dĩ là tôi cho rằng ông ta chỉ có thể là vào tù một, hai năm thôi, không ngờ là ông ta làm nhiều chuyện phạm pháp nhiều đến thế, cộng lại cũng đủ để xử hơn mười năm rồi, để giúp mình giảm tội, ông ta khai ra không ít tên của khách hàng."
"Ví dụ như Đoạn Hưng Diệp?"
"Đoạn Hưng Diệp ông ta không dám khai ra, là tôi sai người thu thập chứng cứ đưa cho cảnh sát mới phát hiện ra, à, tên khốn Đoạn Minh Dương kia cũng có cung cấp chung manh mối.
Nhưng mà chứng cứ này có sơ hở, không thể tạo thành mối đe dọa gì lớn với nhà họ Đoạn, nên chỉ đành để họ tạm thời dính chút tin đồn mà thôi, có lẽ là sau đó sẽ được tẩy trắng nhanh thôi."
"Có thể khiến cho hắn ta luống cuống tay chân một khoảng thời gian cũng không tệ rồi.
Đoạn Minh Dương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, nhà họ Đoạn e là sắp loạn lên rồi." Lê Lạc nói, "Nhưng mà cậu nói một hồi cũng vẫn chưa thấy nói đến trọng điểm, rốt cuộc là liên quan gì đến chuyện của ba tôi?"
"Cậu vội cái gì, không phải là tới rồi đây sao." Giang Lưu Thâm đè thấp giọng, "Trong số những cái tên mà Triệu Kiến Hoa khai ra, có mấy người từng là khách hàng của ba cậu, hơn nữa năm xưa cũng có tham gia vào việc làm chứng tội trạng của ba cậu."
Lê Lạc suy nghĩ nhanh chóng, lập tức liền hiểu ra: "Ý của cậu là, Đoạn Hưng Diệp bảo họ làm chứng?"
"Rất có khả năng."
Lê Lạc cau mày: "Điểm này tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi, nhưng mà mãi vẫn không tìm được chứng cứ."
Năm xưa ba anh dựa vào năng lực xuất sắc mà vượt lên trên nhà họ Đoạn, cùng hợp tác với chính phủ của thành phố thúc đẩy một kế hoạch xây dựng khu kinh doanh, thu hút đầu tư của rất nhiều khách hàng trong và ngoài nước, sau khi lựa chọn, cuối cùng những người tham gia đều là các khách hàng đáng tin đã hợp tác nhiều lần trong quá khứ, theo lý mà nói thì dự án này là nắm chắc trong tay rồi.
Nhưng mà đến lúc dự án thực hiện được một nửa thì ba anh bị một người ẩn danh tố cáo, nói là ba anh dùng tiền chính phủ cung cấp và tiền đầu tư của khách hàng vào mục đích khác, người tố cáo còn cung cấp những chứng cứ xác thực.
Chuyện này vừa xảy ra, cả giới kinh doanh chấn động xôn xao.
Không ít bạn bè cũ có quan hệ thân thiết với ba anh đều cảm thấy kì lạ, nhà họ Lê xưa nay làm ăn vẫn luôn rất rõ ràng, cũng chẳng phải là chưa từng nhận thầu những dự án lớn hơn thế này, không lý nào lại mạo hiểm để tham ô tiền của nhà nước, để cho danh dự và tiếng tăm gây dựng mấy chục năm bị hủy trong một sớm một chiều?
Nhưng mà sau khi cảnh sát điều tra thì lại phát hiện đúng là có chuyện này.
Không chỉ như vậy, còn có mấy khách hàng đầu tư đứng ra chỉ tội ba anh, nói là Lê Chính Hoành đã từng tìm họ để nói chuyện trước khi đầu tư, ý đồ muốn họ cùng tham gia vào chuyện này.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, lại có liên quan đến chính phủ, cho nên không ai có thể bảo vệ ba anh được, nhà họ Lê chỉ đành nhanh chóng bù đắp lại số tiền nhà nước bị tham ô trước, sau đó ở bên ngoài chuẩn bị thêm nhiều mặt nữa, mới có thể khiến cho hình phạt vào tù giảm xuống thấp nhất là mười năm.
Bây giờ lờ mờ có thể thay đổi được lời khai giả của nhân chứng, đây là một cơ hội tốt, nhưng nếu muốn lật lại án này, vật chứng vẫn là cửa ải khó vượt qua nhất.
Lê Lạc không biết gì nhiều về mặt tài chính, không biết được rốt cuộc là số tiền năm đó tại sao lại bị tham ô mất, nhưng mà anh có thể xác định được, chuyện này chắc chắn có dính líu đến nhà họ Đoạn, bởi vì sau khi nhà anh xảy ra chuyện, Giám đốc chịu trách nhiệm quản lí tài chính của dự án – Vương Đông Thăng lập tức nhảy sang làm việc cho nhà họ Đoạn, nhà họ Đoạn cũng nhờ vào vụ việc này mà trở thành người tiếp nhận dự án này sau đó.
Người hiểu rõ thì đều có thể nhìn ra được mối liên hệ, nhưng mà không có chứng cứ, không ai dám không tự lượng sức mình mà dính vào vũng bùn này, chỉ sợ mình bị cuốn vào trong mà thôi.
"Chứng cứ tôi sẽ cố gắng thu thập, nhưng mà tốt nhất vẫn nên làm lớn chuyện lần này của Đoạn Hưng Diệp lên, giậu đổ bìm leo, những người chỉ chăm chăm vào lợi ích vì để bảo vệ mình, chắc chắn sẽ chủ động khai ra một vài thứ." Giang Lưu Thâm nói.
Lê Lạc gật đầu: "Đoạn Minh Dương chắc là sẽ làm lớn chuyện này, cậu đừng nhúng vào quá sâu, nói không chừng họ còn có chiêu gì nữa, đừng để đến cuối cùng lại trở thành chính cậu bị họ hãm hại."
Giang Lưu Thâm cười cười: "A Lạc nhà ta vậy mà lại quan tâm tôi kìa? Cảm động quá đi! Không sao, tôi tự có chừng mực, hơn nữa, gia đình tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng nên làm chút gì đó giúp cậu chứ."
"Ai nói là không giúp được gì? Nếu như không phải là nhà cậu cho người đến giúp đỡ, thì với giá cổ phiếu giảm mạnh của nhà tôi, chắc có thể trực tiếp phá sản luôn rồi, làm gì còn cơ hội mà từ từ hồi phục lại như bây giờ?"
Lê Lạc chưa bao giờ lấy chuyện này ra đùa: "Hơn nữa, chuyện này cũng là do tôi ngu, nếu như không phải là tôi tiết lộ với tên họ Đoạn kia mật mã két sắt của ba tôi, thì sao nhà họ Đoạn có thể dễ dàng những tài liệu bí mật trong công ty như vậy chứ, rồi từ đó mượn cớ vu khống cho ba tôi? Xét đến cùng đều là do lỗi của tôi, tất cả hậu quả nên để mình tôi gánh chịu, mọi người không có nghĩa vụ phải giúp tôi."
Giang Lưu Thâm thụi cho anh một cái đầy giận hờn: "Nói gì vậy? Cậu tưởng là cậu không nói ra mật mã, thì bọn họ không có cách nào thành công được hay sao? Đã mua chuộc quản lí cấp cao của công ty rồi, sớm muộn gì cũng tìm thấy cơ hội khác thôi, tài liệu trong két sắt chẳng qua chỉ là công cụ hỗ trợ mà thôi."
"Nhưng mà nếu như kéo dài thời gian, vậy thì ba tôi và chú Phùng có lẽ sẽ phát hiện được có gì đó không đúng.
Cùng lắm, thì vẫn có thể chuẩn bị sẵn để phản đòn lại, sẽ không đến nỗi trở tay không kịp như thế." Lê Lạc nói.
Ba anh theo dõi sổ sách của công ty rất sát sao, nếu như có chút tiền bị di chuyển, chắc chắn rất nhanh ba anh sẽ phát hiện ra.
Nhưng mà lại không may, mấy ngày đó ba anh ra nước ngoài tìm anh để nói chuyện, giao hết mọi việc trong công ty cho cấp dưới.
Nội dung cuộc nói chuyện, là khuyên anh đừng qua lại với Đoạn Minh Dương nữa.
Lê Lạc không những không nghe lời, mà còn cãi một trận lớn với ba anh, quay đầu liền đi đến quán bar tìm Đoạn Minh Dương, uống say bí tỉ, được Đoạn Minh Dương dìu về phòng trọ, anh mơ mơ màng màng mà oán trách một câu: "Sự quan tâm của ông ấy đều là giả mà thôi! Còn đổi mật mã két sắt thành năm hiện tại và ngày sinh nhật của tôi nữa chứ, giả vờ yêu thương cái gì...!Giả tạo!"
Có lẽ là Đoạn Minh Dương thấy anh ồn ào quá, dùng miệng chặn miệng anh lại.
Anh bị hôn đến mức lâng lâng lên mây, toàn bộ sự oán trách bực bội đều biến thành sự quyến rũ ngọt ngào, quấn lấy Đoạn Minh Dương lên giường.
Anh hoàn toàn không biết là tất cả những lời anh nói và những chuyện anh làm đều đã bị camera được giấu trong phòng quay lại hết, anh đã bị người khác theo dõi từ xa rồi.
Ngày hôm sau, ba anh vừa về nước, còn chưa kịp kiểm tra lại sổ sách mấy ngày nay của công ty thì đã bị cảnh sát bắt mất rồi.
Chuyện đáng ra không nên xảy ra một cách đột ngột như vậy, cho dù là những tên nội gián đã bị nhà họ Đoạn mua chuộc đi nữa, bọn họ ấp ủ âm mưu này từ lâu rồi, nhưng mà nếu như không phải là anh làm loạn, thì ba anh cũng sẽ không đến nỗi bị phiền lòng mà xảy ra sơ xuất, sẽ không tạm thời bỏ công việc mà chạy đến nước ngoài làm việc,