"Canh chừng tôi?" Lê Lạc cảm thấy khó tin, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, "Lẽ nào là fan của tôi tranh cãi với nhà khác? Làm lộ chuyện nhà tôi ra?"
Lê Chính Hoành lập tức quyết đoán: "Ở đây các cậu có cửa sau không? Để cho họ rời đi bằng cửa sau đi, rồi ra nói với phóng viên là không có người ở đây, họ canh không được thì tự nhiên sẽ bỏ đi thôi."
Lúc ông nói chuyện nghiêm túc không giận mà uy, mang theo sự mạnh mẽ của người làm cấp trên nhiều năm, người gác tù bất giác mà tự đồng ý một tiếng "Vâng".
Lê Lạc: "Được rôi, vậy con với chú Phùng đi trước.
Ba, ba đừng lo, cùng lắm thì chỉ lên hotsearch vài ngày thôi, không ảnh hưởng gì đâu."
Lê Chính Hoành thở dài: "Chỉ sợ làm liên lụy đến con."
Phùng Chí An: "Không sao, em sẽ giúp A Lạc xử lý."
"Ừm, có em bên cạnh, anh cũng yên tâm hơn nhiều."
Lê Lạc: "...!Vậy thôi."
Ba người nhanh chóng tạm biệt, người gác tù chỗ gửi đồ cầm điện thoại cùng với những vật tùy thân mà nhà tù thu lúc họ bước vào, Phùng Chí An lấy chìa khóa xe, đột nhiên nhớ ra: "Xe dừng ở trước cửa, chú đi lái đến đây vậy."
Người gác tù lên tiếng ngăn cản: "Trước cửa có rất nhiều phóng viên, có vài người sợ là sẽ nhận ra ông mất."
Mấy năm nay Phùng Chí An lộ mặt bên ngoài thay cho Lê Chính Hoành, trên mạng cũng có thể tìm được không ít ảnh, nếu như những phóng viên này đến vì chuyện của Lê Lạc, chắc chắn là cũng đã có chuẩn bị trước, Phùng Chí An đích thực là có thể bị nhận ra và bao vây lại.
Lê Lạc: "Con gọi người đến rước vậy, chỉ đợi khoảng một tiếng đồng hồ thôi, chỗ này vắng quá."
Anh cầm điện thoại lên, vừa định gọi điện cho Đặng Lương thì đột nhiên trên màn hình hiện lên ba cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn chưa đọc, toàn bộ là do Đoạn Minh Dương gửi đến.
Có chuyện gì mà Đoạn Minh Dương lại gọi cho anh những ba cuộc điện thoại?
Lê Lạc mở tin nhắn ra xem:
[Đừng ra ngoài, tôi đến đón anh.]
[Đến rồi, ra cửa sau gặp tôi.]
Hai tin nhắn được gửi cách nhau một tiếng đồng hồ, chắc là khoảng thời gian đi từ trung tâm thành phố đến đây.
Phùng Chí An thấy anh đứng yên không nhúc nhích, hỏi: "Sao vậy? Không gọi ai đến được sao? Vậy để chú gọi."
"Không cần nữa..."
Lê Lạc không nói rõ được sự ấm áp đột nhiên dâng lên trong lòng đến từ đâu, nhưng cảm nhận của anh vào giây phút này, cũng giống như ngày mà Đoạn Minh Dương bước vào phòng khách sạn ôm lấy anh đang nằm trên giường vậy.
"Anh Lê, có biết hậu quả của việc rời xa tôi không?" Lúc đó Đoạn Minh Dương ôm lấy anh một cách vững chãi, nói: "Chỉ có tôi mới bảo vệ được anh chu toàn."
Cả người anh nhẹ lâng lâng, giống như là bị hơi nóng bốc hơi nâng lên tận tầng mây, gặp được người cứu thế của anh.
"Có người đến đón con rồi."
Lê Lạc nhận ra lúc bản thân anh nói câu này, hai tai chắc là có chút đỏ ửng lên.
Cửa sau nhà tù kéo dài dẫn đến một con đường bằng phẳng không tính là rộng lắm, có hai làn xe qua lại, cỏ dại hai bên đường đều đã được nhổ sạch, chỉ còn lại một ít đá vụn nhỏ, nhìn vào khá là trống trải, gió thổi qua ngọn cỏ lung lay, rất là có cảm giác của phim cao bồi Mỹ.
Lúc Lê Lạc và Phùng Chí An đi ra cửa sau, vừa nhìn liền thấy xe của Đoạn Minh Dương dừng ở một chỗ không xa, không phải là chiếc Maybach hắn thường hay lái, mà đổi thành một chiếc Bentley màu trắng ngà, vừa cổ điển lại trưởng thành.
Giống như là không phải hắn đến đón người thoát ra khỏi sự khốn đốn, mà là đến đón người cùng bỏ trốn đến chân trời góc bể vậy.
Hắn đến một mình, bỏ tay vào trong túi quần đứng dựa vào xe, mắt nhìn về phương xa.
Gương mặt nghiêng cùng đường nét cứng rắn và khí chất cao quý trầm ỏn u uất, giống hệt như khoảnh khắc mà Lê Lạc chọn trúng hắn trong quán bar đầy người năm xưa.
Bất kể là hoàn cảnh ồn ào hay là hoang vắng, hắn cũng đều có vẻ không hợp với hoàn cảnh đó cho lắm.
Chỉ bởi vì hắn quá chói mắt.
Dường như Đoạn Minh Dương nhận ra là có người đến, quay đầu lại, ánh mắt xa xăm nhìn đến, chính xác mà định vị được gương mặt của Lê Lạc, trong đôi mắt sâu thẳm dường như có cảm xúc gì đó ngập tràn đang tụ lại thành một cơn lốc, kéo người khác vào, chầm chầm mà chìm đắm trong cơn lốc đó.
Lê Lạc càng đến gần, hô hấp của anh càng chậm hơn, anh bất giác mà bị cuốn vào, ngay khoảnh khắc mà anh sắp ngộp thở đó, chợt bừng tỉnh ra, trái tim đập rộn ràng như là vừa thoát khỏi kiếp nạn cuộc đời.
Là ảo giác của anh hay sao? Dường như Đoạn Minh Dương không phải là đang ép anh, cũng không phải là đang chơi đùa với anh, mà là...!hắn thật sự đang chờ anh.
Đợi anh nói ra nỗi nhớ thương tận sâu trong đáy lòng, đợi anh mở rộng tấm lòng đón nhận...!Có lẽ, liền có thể nhận được sự hồi đáp đã mong ngóng từ lâu kia.
Ánh mắt của hắn tựa như là một sợi dây cuốn hút vô hình, không ngừng kéo ngắn khoảng cách lại, không có lệch khỏi hắn một chút nào, mãi cho đến khi họ đứng gần sát nhau, mặt đối mặt mà nhìn chằm chằm nhau.
"Cậu đợi tôi bao lâu rồi?" Lê Lạc hỏi.
Anh bướng bỉnh mà nghĩ, nếu như Đoạn Minh Dương tinh tế mà nói "Vừa đến", vậy thì anh có thể suy nghĩ là thánh phụ một lần, tha thứ hết mọi lỗi lầm.
"Lâu rồi."
Nhưng mà anh quên mất, Đoạn Minh Dương xưa nay không hề hiểu phong tình là gì cả.
Nhưng Lê Lạc lại cảm thấy, nếu như đã đợi rất lâu rồi, vậy thì được tha thứ một lần cũng là điều đáng có được mà.
Cán cân nguyên tắc của anh dường như hoàn toán đánh mất sự cân bằng, không ngừng mà nghiêng về phía của Đoạn Minh Dương.
Lửa trong lòng khó mà dập được, lịch sử tái hiện một lần nữa, anh cũng không còn cách nào khác.
Vốn dĩ là một sự hận thù mỏng manh bao phủ cho tình yêu sâu đậm, bị mấy lần dịu dàng như có như không của Đoạn Minh Dương làm xóa tan đi sự thù hận đó, tình yêu phía dưới liền không chờ đợi được mà tràn ngập trong tim anh.
Giờ đây anh mới phát hiện ra nỗi nhớ nhung trong những năm này tựa như là một gốc cây cắm rễ sâu đậm trong xương tủy anh rồi.
Nếu như thật sự muốn nhổ tận gốc lên, trừ phi là anh tự lăng trì chính mình một lần trước.
Nói thật lòng, anh có chút muốn ban lệnh đặc xá trước cho hắn rồi, miễn tội cho Đoạn Minh Dương, cũng miễn tội cho sự thù hận của anh, nhưng anh lại không cam lòng dễ dàng tha thứ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định là nên quan sát thêm một khoảng thời gian nữa đã.
"Xin chào, ông Phùng." Đoạn Minh Dương nghiêm mặt lại, cung kính mà đưa tay ra với Phùng Chí An.
Lúc này hắn có chút giống như là đứa con rể mới gặp phụ huynh lần đầu tiên, quá mức nghiêm túc, nhưng mà Lê Lạc ngẫm kĩ lại một chút, thì hình như Đoạn Minh Dương lúc nào cũng thế.
Tính cách Phùng Chí An tốt, bắt tay với hắn, không để lộ ra bất kì sự để bụng nào trong quá khứ, nhưng mà người quen thuộc với chú đều biết, chú xưa nay vẫn luôn là người hiền hòa lịch sự, nếu như không mỉm cười, vậy thì rõ ràng là rất không tình nguyện kết giao với người này.
"Làm phiền cậu Đoạn rồi, thực ra chúng tôi có thể tự về, không cần cậu tới đón."
"Xin lỗi, là do tôi đột ngột quá." Đoạn Minh Dương khiêm nhường lạ thường, "Chỉ là chuyện xảy ra bất ngờ, tôi cảm thấy mình vẫn nên đích thân đến một chuyến xem tình hình ra sao thì tốt hơn."
"Cám ơn sự quan tâm của cậu, tôi sẽ chăm sóc tốt cho A Lạc, lần sau không làm phiền cậu nữa."
"Vâng."
Đoạn Minh Dương giống như là học sinh bị giáo viên dạy dỗ, ngoan ngoãn đứng im cúi đầu xuống, khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo với chúng sinh lúc thường ngày.
Lê Lạc cảm thấy rất mới mẻ, nhân lúc Phùng Chí An vòng qua thân xe ngồi lên ghế phó lái, anh nhanh chóng đưa tay ra kéo lấy cánh tay Đoạn Minh Dương, chọc ghẹo mà nói:
"Giám đốc Đoạn thực sự lo cho tôi đến vậy hả? Tôi có chút được sủng ái mà lo sợ đó."
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương rơi lên gương mặt anh một lần nữa: "Sơ sót của tôi, tôi chịu trách nhiệm."
Chỉ tám chữ ngắn ngủi, nhưng Lê Lạc lại nghe đến mức trái tim của anh run lên.
Nhưng người nhỏ tuổi hơn đột nhiên tỏa ra khí phách của người người lớn tuổi hơn, luôn có thể khiến cho người khác mê mẩn đến mức quay mòng mòng.
Lên xe rồi, Đoạn Minh Dương lập tức lái xe rời xa nhà tù, mãi cho đến khi lái xa khoảng bốn, năm cây số rồi, chắc chắn không có phóng viên đi theo sau, mới mở miệng nói về nguyên do của chuyện này:
"Trên mạng đã có tin tức rồi, trong nước tôi sắp cho ba công ty truyền thông phát tán tin tức, Giang Lưu Thâm có lẽ cũng sắp xếp mấy công ty truyền thông khác, độ hot đã tăng lên rồi, nhưng hiệu quả không được tốt như trong tưởng tượng lắm.
Đoạn Hưng Diệp lấy anh làm lá chắn, bây giờ tiêu điểm của lưu lượng và truyền thông đa số đều tập trung hết vào anh rồi."
"Hả?" Những lời này Lê Lạc nghe, cảm thấy có chút lạ, "Hắn muốn lấy tôi làm lá chắn, sao không dùng..."
"Không dùng cái gì?" Đoạn Minh Dương hỏi.
Sao không dùng đoạn clip quay lén đó? Độ hot chắc chắn sẽ cao hơn hẳn chuyện của hắn và ba hắn được công bố đó chứ.
Nhưng Lê Lạc liếc nhìn Phùng Chí An ngồi ở ghế phó lái một cái, không dám nói.
Ba anh và chú Phùng đều không biết sự tồn tại của clip đó, nếu không thì Đoạn Minh Dương đã bị chú Phùng anh xé nát ra từ lâu rồi ấy chứ.
Nhưng mà đoạn clip đó...!Lê Lạc vẫn còn nhớ rõ, những người mà Đoạn Hưng Diệp sai đến mạo danh Zark khi đó, dường như tên phiên dịch có nhắc đến chuyện "đừng để mất clip nữa".
Lẽ nào...!là Đoạn Minh Dương lén lút xóa đoạn clip trong tay Đoạn Hưng Diệp rồi?
Anh bất giác nhìn Đoạn Minh Dương ngồi phía trước thêm mấy lần.
Hừ,