Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 101


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 101: Tìm Phong Thần Nam tính sổ

Tô Cẩm Tú vừa nhìn thấy những bức ảnh mà Mạc Minh Anh gửi qua cho mình thì lập tức nhớ lại lúc Thời Ngọc Diệp làm cô ta mất hết cả mặt mũi, không chỉ là trong bữa tiệc tối ngày hôm đó, mà đến tận bây giờ, trên mạng internet vẫn có không ít người đang cười nhạo cô ta là một đứa con gái không có ai thèm lấy.

Còn có chuyện vì cô ta muốn trừng trị Thời Ngọc Diệp, cô ta đã phải miễn cưỡng thỏa hiệp với tất cả các yêu cầu của Lệnh Hồ Hải, bao gồm cả chuyện lấy thân thể của mình ra để làm điều kiện trao đổi…

Nghĩ tới những chuyện này, ngọn lửa giận lại bùng cháy hừng hực trong lòng Tô Cẩm Tú.

“Tôi xin lỗi, cô Tô, tôi không phải là cố ý chọc giận cô đâu” Mạc Minh Anh vội vàng giải thích.

Tô Cẩm Tú lười biếng nói, cầm một tấm ảnh chụp trong đó lên, ánh mắt sắc bén như dao cạo.

“Mấy tấm ảnh đúng là chứng cứ rất tốt, nhưng mà đối với tôi thì còn lâu mới đủ. Nếu như có thể, thì cô hãy đi lấy thêm ảnh tới đây, tốt nhất là ảnh chụp cô ta thân mật với người đàn ông khác ấy”

Mạc Minh Anh nghe xong, biết rằng đây là Tô Cẩm Tú đã đồng ý hợp tác với cô ta, hơn nữa còn không yêu cầu quá cao, thế là bèn nhanh chóng vui vẻ đồng ý.

“Không có vấn đề gì, chuyện này tôi nhất định có thể làm được”

“Còn chuyện này nữa”

“Cô nói đi”

“Cô cung cấp thêm một ít tư liệu nữa cho tôi đi”

“Chuyện này không thành vấn đề, cô muốn biết cái gì thì tôi sẽ nói hết với cô”

“Tôi muốn biết, có ai thân thiết với cô ta không?”

Mạc Minh Anh không chút do dự trả lời: “Phó Uyển Hân”

Tô Cẩm Tú thỏa mãn gật đầu, sau đó lại hỏi thêm mấy câu nữa rồi để Mạc Minh Anh xuống xe rời đi.

Đôi mắt đẹp bên dưới chiếc kính râm hiện lên ánh sáng tàn nhãn, chỉ thấy khóe môi cô ta cong lên một nụ cười lạnh, nó lình không tin là cô ta có thể thoát khỏi tai họa lần này”

Sự vụ của Tập đoàn Phong Thị vì Phong Thần Nam bị ngộ độc mà tồn đọng mấy ngày, Phong Thần Nam không thể không đến công ty làm việc.

Xe còn chưa chạy đến dưới lầu công ty, Đằng Dạ Hiên đã trông thấy nơi cửa chính bị vây chật như nêm cối.

“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc Phong, nhìn tình hình này thì hẳn là các phóng viên đang chờ anh đấy: Phong Thần Nam nhíu mày, nói: “Đi lối vào chuyên biệt đi.”

“Vâng”

Thái độ của Hoắc Ngọc Khanh rất khác so với trước đây, hôm nay cậu ta không có kính trọng gọi anh một tiếng anh rể nữa, mà là vô cùng tức giận gọi thẳng họ tên đầy đủ của anh, cũng không hề che giấu sự căm hận đối với anh.

Phong Thần Nam nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Hoắc Ngọc Khanh, sau đó, Đằng Dạ Hiên thuận thế bước tới nắm lấy cổ tay của cậu ta.

“Phong Thần Nam, hôm nay tôi nhất định phải liều mạng với anh! Mặc kệ là như thế nào thì anh cũng phải bồi thường cho sự tổn thất tinh thần và trong sạch danh dự mấy năm nay cho tôi!”

Hoắc Ngọc Khanh vốn còn muốn né tránh sự khống chế của Đằng Dạ Hiên để chạy qua đánh Phong Thần Nam, nhưng cậu ta chẳng có tí cơ hội nào cả. Dù sao thì Đằng Dạ Hiên cũng là trợ lý đặc biệt cơ mà, kỹ năng cận chiến và khả năng tự vệ tất nhiên không thể bị lép vế được, chỉ cần vài đường cơ bản là đã khống chế được cánh tay của Hoắc Ngọc Khanh, khiến cậu ta không thể động đậy.

“Thả tôi rat Tôi phải tính sổ với thằng chó này!”

Không thèm để ý đến sự giấy dụa yếu ớt của cậu ta, Đăng Dạ Hiên ngước mắt lên, hỏi: “Tổng giám đốc Phong, có cần báo cảnh sát đến xử lý không? Hay là…”

“Để cậu ta nói cho xong đi”

Phong Thần Nam vô cảm từ trên cao nhìn xuống người thanh niên bị ấn đầu lên bàn làm việc kia, nói: “Nói đi, cậu muốn tính sổ như thế nào?”

“Anh cái đồ khốn này! Vụ hỏa hoạn xảy ra hồi năm năm trước, có phải là do anh lên kế hoạch, sau đó vu khống cho tôi có đúng không hả?”

Hai mắt Hoắc Ngọc Khanh tràn đầy tơ máu, cậu ta hung tợn nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể tránh thoát khỏi sự khống chế của Đăng Dạ Hiên, sau đó tàn nhẫn xé nát cái tên Phong Thần Nam đang ở trước mặt này ra.

“Nhất

định chính là anh! Anh tống tôi vào nhà giam, hại tôi phải thừa nhận nỗi thống khổ trong lao tù. Bây giờ, dù tôi đã ra tù rồi, nhưng không có một công ty nào đồng ý thuê tôi cả! Tất cả đều là do anh và ả đàn bà đê tiện Hoắc Băng Tâm kia thông đồng với nhau hãm hại tôi!”

Cậu ta xem mấy cái hot search trên mạng internet, phát hiện thấy đám dân mạng vạch trần thân phận thật sự của Thời Ngọc Diệp, cô chính là bà chị gái nuôi yêu quý của cậu ta hồi đó, Hoắc Băng Tâm!

Dường như là chỉ trong một cái chớp mắt là cậu ta đã hiểu rõ tất cả những chuyện xảy ra mấy năm nay, hóa ra đều là do Phong Thần Nam và Hoắc Băng Tâm bày trò, chỉ vì để tống cậu ta vào.

nhà giam, vĩnh viễn không thể thoát ra đượ!

c“Phong Thần Nam, tại sao anh không lên tiếng? Ha ha, tôi biết rồi, anh đây là đang chột dạ, bị tôi đoán đúng rồi chứ gì? Tôi biết mà, tôi biết đây là chủ ý của Hoắc Băng Tâm, cô ta bày ra một trận hỏa hoạn để giả chết, sau đó lại thay đổi một thân phận khác mà sống tiếp! Tôi thật không ngờ rằng, tôi thế mà lại bị hai vợ chồng các người sắp xếp rõ ràng đến như vậy!”

Mỗi một câu của cậu ta đều là tiếng gào thét từ sâu trong nội tâm phát ra, chấn động đến mức.

lỗ tai của Đằng Dạ Hiên cũng phát đau. Anh ta lấy khăn tay ra, nhét thẳng vào miệng Hoắc Ngọc Khanh, không cho cậu ta sủa lung tung nữa.

Từ đầu đến cuối, Phong Thần Nam vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, khí thế mạnh mẽ khiến người ta vừa đến gần đã phải rùng mình.

Anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Ngọc Khanh giống như đang nhìn con sâu cái kiến vậy.

Nửa ngày sau, giọng nói trầm thấp lạnh lão của anh mới từ từ rơi xuống: “Cậu nghĩ rằng, cho dù trận hỏa hoạn kia không phải là do cậu làm, thì cậu vẫn có thể tránh khỏi tai ương lao tù sao?”

“Ưm ưml Ưml”

Hoặc Ngọc Khanh hung tợn trừng to hai con mắt, giấy dụa nhổ chiếc khăn tay trong miệng ra, sau đó lại tiếp tục gào lên: “Hừ, cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận là anh cố ý hãm hại tôi rồi chứ gì? Phong Thần Nam, tôi nhất định phải tố cáo anh! Để cho anh cũng được nếm thử cảm giác ngồi tù là như thế nào!”

Một tiếng hừ nhẹ nhàng thoát ra từ chóp mũi của Phong Thần Nam, anh nói: “Có một số việc, cậu đừng tưởng rằng chính mình làm thần không biết, quỷ không hay, thì sẽ không bị ai phát hiện”

“Hứ! Hoắc Ngọc Khanh tôi đây là người ngay thẳng, tôi chả làm ra chuyện gì mất hết tính người cải”

“Ồ? Có thật không?”

Ánh mắt Phong Thần Nam bỗng nhiên trở nên sắc bén, ngay lập tức, Đằng Dạ Hiên ở sau lưng cậu ta đột nhiên gia tăng thêm sức lực, khiến cậu ta đau đến mức lợi cũng phát chua.

“Á á á, thả ra! Anh buông ra ngay cho tồi!”

“Hoắc Ngọc Khanh, cậu thật sự nghĩ rằng những chuyện trước kia cậu làm với Hoắc Băng Tâm có thể giấu giếm cả đời mà không bị ai phát hiện sao?”

Vốn dĩ đang há miệng kêu gào, sau khi nghe anh nói thế thì Hoắc Ngọc Khanh bỗng nhiên tắt tiếng, cậu ta bị Phong Thần Nam dọa cho sợ hãi đến không nói nên lời.

“Anh, anh, anh nói cái gì đớ? Tôi nghe chẳng hiểu gì hết áI”

“Nếu cậu nghe không hiểu, vậy thì cũng không cần lỗ tai nữa đâu. Đợi lát nữa tôi sẽ tìm người thay cậu cắt nó đi”

“Anh dám!”

“Tôi còn sẽ cho người ta trói cậu lại, treo lên trên cao, giống như ngày trước cậu đã từng làm với Hoắc Băng Tâm, từng roi từng roi đánh lên người cậu, để xem cái bị thịt nhà cậu có thể chịu đựng được bao lâu?”

Phong Thần Nam híp mắt, đôi con ngươi như vực sâu hun hút, hơi lạnh b ắn ra bốn phía, trông anh cứ như một vị Tu La làm người ta phải sợ hãi, khiến cho Hoắc Ngọc Khanh sợ run. Bắp chân cậu ta run lẩy bẩy, sau đó cậu ta ngã nhào xuống đất, toàn thân giống như bị rút sạch hết tất cả sức lực.

“Anh, anh, anh… Sao anh lại.. “

Sao anh ta lại biết chuyện này được!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện