Nếu vào lúc bạn đã hoàn toàn chết tâm với một người, người nọ lại đột nhiên nói vẫn yêu bạn thì phải làm sao đây?
Năm thứ mười sáu chúng tôi quen nhau, anh ấy trở về Trung Quốc, lý do là để chữa bệnh.
Anh ấy đến thành phố của tôi và nhập viện ở đây
Tôi là người duy nhất mà anh ấy biết ở thành phố này, tôi đã đến gặp anh ấy.
Lúc đó tôi và anh đã 32 tuổi, anh ấy đã mất đi tinh thần phấn chấn khi chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Anh ấy đã bị căn bệnh hành hạ đến khô héo, cả người đã gầy đi rất nhiều so với người bình thường.
Tôi ngồi ở trước giường bệnh, tất cả hình ảnh ở quá khứ đều ùa về.
Anh cười và hỏi tôi có phải bây giờ anh rất xấu hay không.
Tôi nói: “Không đẹp như xưa nữa rồi.”
Anh ấy nhìn lên trần nhà và nói với vẻ khó khăn: “Lần đầu chúng ta gặp nhau là năm 16 tuổi, 16 năm đã trôi qua, em và anh đều đã 32 rồi. Mỗi người đều có gia đình, mỗi người có môt cuộc sống mới. Em có con gái, anh có con trai, đều không thể quay lại…”
Tôi cười hỏi anh có nhớ lần đó không?
Anh không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu qua nhìn tôi nói: “Anh có khả năng sắp chết.”
Hô hấp của tôi cứng lại sau đó vờ như tức giận mà mắng anh, “Phi phi phi, anh nói bậy cái gì đấy? Bị bệnh tới mức hồ đồ rồi à, loại lời nói tự nguyền rủa bản thân này cũng nói ra được ư?”
Anh nói rằng anh biết rõ thân thể của mình
Anh nhìn ra cửa sổ, cười nói: “Chắc là không thể nghe được tiếng ve kêu mùa hè này rồi.”
Trong chốc lát tôi không biết nên nói cái gì.
Anh ấy luôn nhắc tôi về những quá khứ đã tan thành mây khói.
Hôm đó tôi ngồi không lâu, như trốn tránh điều gì đó, tôi vội vàng nói vài câu rồi bỏ đi.
Nhưng sau ngày hôm đó, tôi liên lạc được với vợ anh ấy.
Cô ấy sắp làm thủ tục nhập học cho con trai ở đây, tôi không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy khuôn mặt thằng nhóc giống hệt anh ấy như đúc. Vì vậy tôi đã chủ động giúp đỡ cô ấy, tôi đã sống ở nơi này nhiều năm, có một chút mối quan hệ và cuối cùng con trai anh ấy được nhận vào trường cùng con gái tôi.
Không biết tôi xuất phát từ lòng dạ gì, nghĩ hai đứa bằng tuổi, tôi liền đưa con trai anh vào cùng lớp con gái tôi.
Mỗi lần đón con gái đi học về sẽ nhìn thấy con trai anh trong đội ngũ, lòng tôi cảm thấy cao hứng một cách khó tả.
Đầu xuân năm ấy, anh thật sự qua đời vì bệnh như lời anh nói.
Cuối cùng anh cũng không được nghe tiếng ve kêu.
Đám tang anh ấy được tổ chức tại thành phố nơi chúng tôi từng học, hôm đó tôi được nghỉ một ngày, cả ngày hôm đó tôi thực sự chết lặng, đứng trước di ảnh nhìn anh ấy hết một ngày.
Sau ngày hôm đó, tôi trở lại thành phố của mình và bắt đầu công việc của tôi.
Mọi thứ vẫn như trước, như thể cái chết của anh ấy không ảnh hưởng gì đến tôi.
Không nhớ rõ được đó là ngày nào, vợ anh ấy rủ con gái tôi và tôi đến thăm nhà cô ấy làm khách.
Tôi đến nơi như đã hẹn, vừa bước vào, con gái tôi thay giày xong liền chạy nhanh tới tìm con trai của anh chơi.
Tôi đang bước vào ngôi nhà của họ, vợ anh ấy đang pha trà, để tôi tự nhìn căn nhà này.
Xung quanh trang trí không có gì đặc biệt, trên giá sách vẫn treo ảnh chụp gia đình 3 người, anh đang cười hạnh phúc vòng tay ôm cô vợ.
Tôi mỉm cười sang hướng khác, ánh mắt tôi chợi ngưng đọng.
Có một tờ giấy trắng được đóng khung trên giá sách, trên đó chính là sơ đồ chỗ ngồi hồi cấp của chúng tôi.
Vợ anh ấy thấy tôi nhìn chằm chằm vào sơ đồ chỗ ngồi này hồi lâu, liền đi tới cười nói: “Cô hẳn là đã nhận ra rồi chứ? Đây là sơ đồ chỗ ngồi ban đầu của các người.”
Tôi cười ngượng gật đầu:
“Thứ này anh ấy vẫn còn giữ sao?”
Vợ anh ấy nói, “Lúc di cư ra nước ngoài anh ấy cũng mang theo, khi trở về Trung Quốc cũng không hề để lại. Nó đã ở trên kệ sách rất nhiều năm, anh ấy nói là để giữ làm kỷ niệm.”
Tôi ngồi lại trên ghế sofa với vợ anh ấy, tôi hỏi cô ấy có dự định tính toán tương lai gì không.
Cô ấy nói rằng cô sẽ mang đứa trẻ đi suốt đời và không có ý định tái hôn.
“Một người phụ nữ một mình chăm con sẽ rất vất vả, cô phải chuẩn bị đầy đủ.”
Cô ấy mỉm cười, đột nhiên nhìn về phía tôi: “Chị Miên Miên, tôi và chồng tôi gặp nhau trong một buổi hẹn hò giấu mặt. Anh ấy thực sự không có tình yêu gì đối với tôi. Ở bên nhau là bởi vì hai bên gia đình cảm thấy chúng tôi thích hợp.”
Tôi sửng sốt.
Cô cúi đầu, nói với giọng điệu u sầu: “Nhưng sau bao nhiêu năm như vậy, anh ấy đối với tôi chỉ có tình thân nhưng lại không phải là tình cảm.”
Tôi nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Trước khi yêu nhau anh nói với tôi rằng anh đã có người trong lòng, nhưng không thể ở bên nhau. Anh ấy nói nếu tôi thực sự để ý điều đó thì anh có thể quay lại nói chuyện với bố mẹ anh và bố mẹ tôi, tôi cùng anh ấy có thể chia tay được.” Cô ấy cười nhạt, “Thật ra tôi không muốn, vì tôi yêu anh ấy từ rất lâu rồi, nếu chúng tôi có thể ở bên nhau, không quan trọng việc anh ấy có yêu tôi hay không, sau đó tôi cùng anh kết hôn. Anh ấy tôn trọng tôi và đối xử với tôi rất tốt. Nhưng tôi biết tất cả điều ấy không phải là tình yêu.”
Tôi hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Cô nói với tôi những chuyện này để làm gì.”
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhưng cô vẫn mỉm cười nói với tôi: “Chị Miên Miên, cho đến khi trở về từ nước ngoài tôi mới biết người anh ấy yêu lại chính là chị, sơ đồ chỗ ngồi nơi có người mà anh ấy nhớ mãi không quên chính là chị.”
Tôi cúi đầu không biết nói gì.
“Kiếp này tôi đã chiếm đoạt anh ấy, kiếp sau tôi sẽ trả lại cho chị.”
——
Tôi cùng vợ anh ấy vẫn luôn duy trì liên lạc trong thời gian qua, luôn nghĩ rằng cảm thấy anh ấy không còn nữa, tôi như thế nào cũng nên chăm sóc cô ấy.
Chồng tôi luôn đối xử rất tốt với tôi, nhưng giữa tôi và anh ấy cũng không có tình cảm mà chỉ là tình thân, ngay từ đầu đã là tình cảm gia đình.
Đúng vậy, làm sao có tình yêu trong khi cả hai người đều có người trong lòng cơ chứ?
Một buổi tối nọ, tôi kể cho con gái nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ.
Cô bé đột nhiên ôm lấy cánh tay tôi nói: “Mẹ ơi, con người có kiếp sau không? Vậy kiếp sau mẹ phải yêu con cùng ba thật nhiều, được không ạ?”
Tôi không biết trả lời như thế nào, nhưng may mắn thay con gái tôi liền đi vào giấc ngủ rồi, cũng không quấn lấy tôi hỏi vấn đề này nữa.
Tôi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của con gái, nhẹ nhàng chạm vào mặt nó.
“Thật xin lỗi, kiếp sau mẹ sẽ phải yêu một người khác.”
— HOÀN —
(P/s: Bài viết này có thể bỏ qua, không phải như đoạn kết của bài trên, tôi chỉ đột nhiên muốn viết, vậy thôi.)
Edit xong muốn khóc má