Hàn Tuấn Hi sống đến bây giờ, chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Hắn đẹp trai, cao ráo, rắn rỏi, không phải kiểu mọt sách, càng không phải kiểu cục mịch, tính tình thì vui vẻ, năng động, lúc chơi đùa thì như đứa trẻ, hơn nữa rất biết thương con gái người ta, điều này chính vũ khí giành thắng lợi bẩm sinh của hắn.
Hắn từng có rất nhiều bạn gái, mặc dù cuối cùng do nhiều nguyên nhân nên không thể tu thành chính quả, nhưng chẳng có cô bạn gái nào chê hắn không tốt cả.
Điều này cũng là một kỳ tích.
Về phần Hàn Tuấn Hi, thực ra hắn cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ cảm thấy đó là việc hắn nên làm.
Đàn ông mà không thương người phụ nữ của mình, thì ông trời tạo ra đàn ông để làm gì.
Hắn học câu đó từ ba hắn, hồi hắn còn học cấp hai, lần đầu tiên hắn thật lòng quen bạn gái, bị ông già phát hiện ra, rồi được giáo dục như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, ba dượng thật không bình thường, phụ huynh khác đều sợ con nhà mình yêu sớm, còn vị phụ huynh này lại vui mừng vì cảm thấy con trai mình cuối cùng đã trưởng thành, tuy vẫn là vị thành niên, nhưng vẫn là đã lớn rồi.
Vì vậy, những năm gần đây, Hàn Tuấn Hi càng ngày càng trưởng thành, dù vẫn còn độc thân, nhưng sự quan tâm và bao dung của hắn đối với con gái không hề thay đổi, ngược lại ngày càng trở nên bao dung hơn.
Hắn không để ý chuyện Liễu Mai San hôn hắn, theo lời hắn nói thì có sao đâu, thậm chí còn coi đó là phúc lớn, chí ít là khi đối phương vội vàng gọi điện xin lỗi, hắn cũng đã nói như vậy.
Chính vì thái độ như thế của hắn mà khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được thu hẹp lại.
Bọn họ cùng ăn uống chung, tán gẫu qua ngày, Liễu Mai San cũng xem qua những bức ảnh do Hàn Tuấn Hi chụp, sau đó, khi hắn hỏi cô có muốn làm người mẫu không, cô liền vui vẻ đồng ý.
Đó là một cuộc thi nhiếp ảnh, chủ đề được đưa ra cụ thể nhưng cũng rất rộng, chỉ có hai chữ "đào kép".
Hàn Tuấn Hi đã suy xét chủ đề rất lâu, nhưng hắn không bắt đầu từ Sinh, Đán, Tịnh, Sửu, càng không tìm đến những nghệ sĩ trên đường phố, hắn nhớ tới trước đó Vân Nhất Hạc từng kể, Liễu Mai San rất am hiểu trình diễn các ca khúc trong những năm 1920-1930 của Mỹ.
Cho dù ý tưởng này nhất định có liên quan đến Vân Nhất Hạc, nhưng hắn vẫn không chút do dự xử lý.
Dù trong lòng thật ra vẫn có chút không được tự nhiên.
Hắn gọi cho Liễu Mai San, sau khi cô gái nhỏ đến, hắn giải thích chi tiết kế hoạch của mình.
"Thật không anh Tuấn?" Đối phương nghe xong, rõ ràng là vui mừng, khuôn mặt ửng đỏ lên, đôi mắt trở nên lấp lánh.
Hàn Tuấn Hi cảm thấy rằng dường như chính vào thời điểm đó, bắt đầu thích Liễu Mai San.
Và sự thích này là thật hay giả, có bao nhiêu kiên định?
Hắn không biết.
Hắn chỉ thầm cảnh cáo bản thân rằng nếu thật sự muốn thích ai đó thì phải chịu trách nhiệm, chứ không phải chỉ chơi bời qua đường, càng không thể vì bản thân đã từng làm chuyện đó với một người đàn ông rồi nên giờ vội vàng muốn chứng minh tính hướng của mình không bị ảnh hưởng gì cả, nên mới đi quen với một người khác phái.
Trí óc có thể loạn, có thể mê muội, nhưng tâm trí thì không thể.
Với ý tưởng này, hắn bắt đầu thiết kế hình tượng cụ thể cho Liễu Mai San.
Hắn đã sưu tầm hình ảnh các nữ ca sĩ người Mỹ trong giai đoạn những năm 20, 30 từ vô số tác phẩm điện ảnh và truyền hình, in nó ra, kết hợp với ý tưởng của mình, đưa ra một phương án thiết kế hoàn chỉnh trước mặt cô gái.
"Anh Tuấn, cái này đẹp quá..." Liễu Mai San tròn mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Nhưng mà quần áo và địa điểm thì tính sao ạ?"
"Em đừng lo, anh có thể mượn từ học viện điện ảnh."
"Có thể mượn được không anh?"
"Anh có một anh bạn thân ở đó.
Anh từng mượn trang phục với đạo cụ của họ để chụp mấy chủ đề trước rồi.
Nếu không được nữa thì có thể đến studio, có điều quần áo trong studio mức độ tái hiện không cao, hơn nữa chất lượng cũng không tốt lắm."
"Vậy còn địa điểm thì sao?"
"Ngoại cảnh thì mình có thể đến phố Dongjiaomin, còn bối cảnh trong nhà thì anh có một người bạn mở quán rượu ở Hậu Hải, cửa hàng của anh ấy theo phong cách retro của Mỹ, còn có một cái sân khấu nhỏ như vậy nữa.
Nhạc cụ, micro kiểu cũ, tất cả đều có sẵn, em cũng có thể biểu diễn như khách mời nếu muốn."
"Vậy không phải làm phiền người ta hơn à..."
"Không đâu, bao năm rồi mà làm phiền anh ấy có một lần.
Anh chụp hình, chứ có phải quay phim đâu, nhanh nào."
"Vậy được." Cô gái nhỏ gật đầu, sau đó nhìn Hàn Tuấn Hi với vẻ ngưỡng mộ, "Anh Tuấn, mạng lưới giao thiệp của anh rộng thật ấy."
"Thực ra tất cả chỉ là trùng hợp thôi." Niềm kiêu hãnh của người đàn ông khi được khen ngợi và khẳng định liền nổi lên, dựa vào ưu thế và cường thế mà bắt đầu hân hoan gây chuyện.
Hắn đưa tay chạm lên đỉnh đầu đối phương.
Sau khi thu dọn bản thảo thiết kế và ảnh in, hắn chỉ ra cửa, "Đi nào, đã đến giờ, cùng anh đi ăn cơm thôi!"
"Em mời anh, anh Tuấn, chúng ta cùng đi nào!" Liễu Mai San đứng dậy đi theo phía sau, đưa ra đề nghị rồi bước ra khỏi phòng.
Hàn Tuấn Hi thấy cô gái hào phóng chào hỏi chú thím, hào phóng giới thiệu mình đang hát ở quán bar, cũng thoải mái thừa nhận công việc này không dễ dàng, thoải mái ôm lấy Hàn Mông Bự đang ngốc nghếch nghiêng đầu nhìn người đẹp, sau đó còn hôn lên cái mặt đen thui của nó.
Khi mấy ông già hỏi cô sao không tìm một công việc ổn định mà làm, Liễu Mai San liền nói mình chỉ thích hát, rất thích, hơn nữa chỉ thích hát live, mệt thì có mệt, có lúc cũng gặp phải người không tử tế, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, cô vẫn muốn xông pha, tuy công việc cực khổ nhưng thật ra lại không bằng việc bị người khác hiểu lầm, tổn thương.
Suy cho cùng, con gái không nên ra ngoài khi trời tối, cho dù mặc kín như bưng thì vẫn có người nói cô không đứng đắn, chưa kể lại còn phải trang điểm đậm, nhưng cô cũng quen rồi, chỉ cần biết mình trong sạch là được.
Những lời nói thật kia tuy nghe có vẻ hời hợt, nhưng có sức đánh bại ngàn quân, ngược lại khiến thế hệ người già bảo thủ nghe xong cũng ngậm miệng lại, không nói gì thêm.
Mà Hàn Tuấn Hi, chính nhờ đoạn nói chuyện và khung cảnh này mà càng hiểu cô kỹ hơn, thích cô hơn.
Hắn không thể không thừa nhận rằng việc hắn thích Liễu Mai San giống như bị buộc phải thích vậy.
Hắn cảm thấy cô vừa là tri âm đồng thời cũng là người ái mộ hắn, một cô bé nhỏ hơn hắn tám chín tuổi, lại có thể hiểu được ý tưởng của hắn, có thể phấn khích, vui mừng vì ý tưởng của hắn...
Ngay cả khi chụp ảnh, cô gái này cũng có thể tự tìm ra cảm giác phù hợp nhất mà không cần sự hướng dẫn của hắn, cô có thể mặc những bộ đồ phù hợp nhất mà không cần hắn chỉnh lại, cũng có thể tự trang điểm thật xinh đẹp mà không cần sự hỗ trợ của hắn.
Liễu Mai San quả quyết cạo bớt lông mày thừa của mình, chỉ để tạo ra kiểu lông mày dài mảnh rất thịnh hành trong những năm 20, 30.
Trong một thoáng, hắn sẽ nhớ đến Vân Nhất Hạc, người ấy sẽ cúi đầu, đỏ bừng mặt, giống như không còn chỗ trốn khi