Ngày đó, Hàn Tuấn Hi cho là mình gặp ảo giác, hoặc chỉ là bị hoa mắt.
Nhưng không phải.
Cho dù là hình dáng người đó, hay chiếc xe, thì đều chính xác là những gì hắn nghĩ lúc đầu.
Đó thật sự là Vân Nhất Hạc, một Vân Nhất Hạc rất yêu thích dòng xe Porsche, đồng thời, đối phương cũng thật sự đến để nhìn thấy hắn.
Mà chuyện này, phải ghi công cho Kỳ Lâm.
"Tôi vốn không tính nói cho cậu đâu." Cuối cùng khi Kỳ Lâm chạy đến tìm Vân Nhất Hạc, vẻ mặt có chút bối rối, "Nhưng mà tôi nghĩ, cậu nhất định là muốn biết, chưa kể ngày nào đó cậu phát hiện ra tôi không kể cho cậu chuyện này, cậu nhất định sẽ trách tôi."
"Cũng đâu đến mức đó..." Vẻ mặt bình tĩnh không có nghĩa là lòng vẫn bình lặng như nước, Vân Nhất Hạc đưa cho đối phương một ly nước soda có bỏ thêm một lát chanh, "Vậy là anh ấy chủ động hẹn gặp cậu à?"
"Ừ." Gật đầu một cái, uống một ngụm nước chua ngọt, Kỳ Lâm thở dài, "Cậu muốn nghe chi tiết, hay là cụ thể?"
"Hai lựa chọn này có gì khác nhau không?" Đột nhiên bật cười, Vân Nhất Hạc ngồi xuống, vươn tay rút ra mấy tờ thực đơn giao hàng của nhà hàng bên ngoài ở ngăn dưới mặt bàn, "Có muốn gọi đồ ăn tới không?"
"Thôi cậu đừng giả bộ bình tĩnh nữa, hai ta có phải ngày đầu biết nhau đâu." Nhận thấy câu đùa nhạt nhẽo của mình có chút lạnh lùng, Kỳ Lâm nhún vai một cái, để mặc người đối diện vẫn giả vờ lật xem thực đơn, bắt đầu kể ra.
Kỳ Lâm kể cho Vân Nhất Hạc tình hình hiện tại, cũng như những chuyện xảy thời gian qua của Hàn Tuấn Hi.
Là người nghe, Vân Nhất Hạc mới đầu còn có thể nhìn vào thực đơn, nhưng sau đó anh không thể đặt tiêu điểm vào nó nữa, cuối cùng liền ném nó đi, đặt khuỷu tay lên đầu gối rồi vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Anh ta thật sự nhớ cậu ấy, tôi cảm thấy anh ta không nói dối đâu."
"Nhưng anh ấy không muốn gặp tôi."
"Cậu đừng lạc đề vậy chứ..." Bất đắc dĩ chắc lưỡi một cái, Kỳ Lâm bưng ly nước lên uống mấy hớp, sau đó cởi cúc áo len cardigan trên người ra, "Chỗ cậu nóng thế."
"Nhà tôi luôn đặt nhiệt độ ổn định là 25 độ, đáng ra lúc vào cửa, cậu phải khinh trang ra trận đấy." Khẽ cười một cái, Vân Nhất Hạc chờ đối phương cởi áo len ra xong, do dự một hồi rồi mới hỏi, "Vậy, tại sao anh ấy không muốn gặp tôi?"
"Không phải nói với cậu rồi à, anh ta cảm thấy tình huống bây giờ không cho phép, không muốn thêm phiền phức cho cậu."
"Có thể thêm phiền phức gì chứ.
Tình huống nào không cho phép?" Mười ngón tay đan vào, ngón tay chậm rãi xoa vào nhau, vẻ mặt Vân Nhất Hạc có chút chua xót, "Chẳng qua anh ấy không bỏ được kiêu ngạo của mình xuống thôi."
Kỳ Lâm nghe, nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy, dù sao, anh ta cũng không muốn khiến cậu cảm thấy qua mấy năm, giờ chuyện gì cũng sai mới nhớ tới cậu tốt hơn."
"...Anh ấy cảm thấy mình làm sai rồi sao?" Như đang tự nói chuyện với chính mình,, Vân Nhất Hạc khẽ cau mày, "Tôi chỉ cảm thấy, người này quá để ý đến lòng kiêu hãnh, nên không muốn quay đầu ăn cỏ cũ mà thôi."
"Nhất Hạc, chuyện này, nói thế nào nhỉ, nếu nói vui xíu thì tuy cùng là người trong giới, nhưng tôi không...!nghĩ nhiều như cậu, không bàn bên ngoài, chỉ nói đến bên trong cậu thôi tôi đã thấy cậu quá nhạy cảm, cũng quá bi quan, giống kiểu Hồng lâu mộng, so với cậu thì tôi thiên về kiểu Đại thoại Tây du hơn.
Cùng là một chuyện, nhưng cậu kiểu gì cũng sẽ nghĩ xấu về nó.
Nói nghiêm túc, thực tế thì...!có thể nói dù sao cậu cũng chưa tận mắt thấy trạng thái bây giờ của anh ta, không phải là tệ gì đâu, anh ta sống rất tốt, có điều trạng thái ấy, hôm nay tôi cũng không muốn giấu cậu làm gì, cảm giác như một người bôn ba vượt qua bao kiếp nạn vậy, bớt đi sự hăng hái giống như một thằng ngốc ngày xưa, trở nên trưởng thành hơn nhiều.
Cậu có thể tưởng tượng anh ta thậm chí còn cắt tóc ngắn, kiêng cả thuốc lá không?"
"Nói như vậy, anh ấy cũng không phải anh ấy nữa? Vậy thì tôi cũng không có lý do gì để gặp lại." Rõ ràng đã nghe hết tất cả lời đối phương nói, trong đầu cố gắng ghi nhớ và tiêu hóa từng từ như một người sắp chết đói đang ngấu nghiến thức ăn được cho, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn thờ ơ như cũ, Vân Nhất Hạc cảm thấy hơi hận bản thân mình, nhưng anh lại chẳng thể kiểm soát chính mình được.
"...Có muốn gặp lại anh ta hay không, là quyền tự do của cậu, tôi không muốn can thệp vào nhiều, tôi chỉ cảm thấy mình có nghĩa vụ nói cho cậu biết tình hình của anh ta thôi." Sau khi uống vài ngụm soda cuối cùng, Kỳ Lâm cầm lấy lát chanh bỏ vào miệng nhai, như thể anh có thể nhìn ra điều gì đó, thậm chí nhìn thấu nó, nhưng anh cũng không muốn vạch trần, chỉ nghiêng người tựa lưng vào ghế salon mềm mại, duỗi người một cái.
Ngày hôm đó, cuộc trò chuyện của họ không tiếp tục thêm, thấy trời chuyển chiều, Kỳ Lâm từ chối lời mời dùng bữa cùng nhau của Vân Nhất Hạc, vội vàng về nhà với Kỳ Quần Cộc và chú nó.
Sau khi Kỳ Lâm đi rồi, chỉ còn lại mỗi Vân Nhất Hạc, thậm chí đến cả tối, trong lòng vẫn cứ không yên.
Anh cũng không phải đang xoắn xuýt có muốn đi hay không, mà là muốn đi tới phát điên, cũng như phát điên muốn ngăn lại bước chân của mình.
Nhưng cuối cùng, hiển nhiên, cái trước thắng.
Sau đó bản thân anh cứ như vậy lái xe lang thang chạy tới khu dân cư nhà Hàn Tuấn Hi, nhưng lại không dám bước vào nửa bước, chỉ chật vật đứng bên ngoài bức tường thấp cùng hàng rào sắt nhìn vào, lúc ấy người đàn ông đó lại cứ như thế xuất hiện.
Nên nói như thế nào nhỉ? Nói đùa thì Hàn Tuấn Hi dù có hóa thành tro anh cũng nhận ra được.
Quả thực tóc đã cắt ngắn, nhưng dáng đi, quần áo và thần sắc đó đều giống Hàn Tuấn Hi lúc ban đầu, anh cảm thấy Kỳ Lâm đang lừa mình, bởi anh chẳng thấy con người kia có gì là đang đau khổ cả, anh thấy Hàn Tuấn Hi của hiện tại giống hệt như Hàn Tuấn Hi của ba năm rưỡi về trước.
Tim anh khẽ nhói, sắc mặt liền thay đổi, anh sợ hãi, lùi lại, cuối cùng anh bỏ chạy trước khi bị bắt quả tang.
Có việc gì gây tổn thương hơn so với với việc mình hối hận về việc đã từng làm sao?
Nhưng mà cũng chỉ vậy thôi, gặp lại người đó rồi thì muốn gì nữa đây? Còn có thể làm gì nữa chứ?
Trong đêm, Vân Nhất Hạc tự giễu chính mình hèn nhát và điên khùng, anh đứng bên lan can sắt ngoài cửa phòng làm việc, nhìn nam thanh nữ tú dập dìu bên nhau, ngửi mùi rượu nồng nặc lan trong không khí, anh trốn vào một góc tối ánh đèn sân khấu không rọi tới, tưởng tượng cảnh gặp lại đối phương.
Là một cuộc gặp mặt đầy ý nghĩa.
Anh gặp lại hắn, nói chuyện với hắn, mặc kệ là ai mở lời trước.
Liệu họ có thể bình thản mà nói chuyện được với nhau tựa như như lời bài hát, "Nếu như có thể tình cờ gặp mặt, vậy chúng ta cũng nên khách sáo hỏi thăm nhau chứ?", thế nhưng bọn họ vốn dĩ không phải tình cờ gặp lại, cứ coi như sau khi khách sáo hỏi han tình hình của nhau, thì cũng chẳng thể nào thốt ra thành lời những câu như "anh không biết em bị tổn thương đến tuyệt vọng", hay "em đã phải lén chữa lành vết thương lòng của mình".
Anh không trách Hàn Tuấn Hi, anh không phải bị Hàn Tuấn Hi đẩy vào sự tổn thương tận cùng đó, mà giống như Kỳ Lâm đã nói vậy, chính sự bi quan, nhạy cảm trong tâm hồn anh, cùng sự bướng bỉnh, kiêu hãnh trong người anh đóng vai trò chính trong vở kịch khiến nó trở nên khốc liệt như vậy.
Cuộc sống của anh không phải thế giới hoàn mỹ trong truyện cổ tích, càng không phải câu chuyện hoàng tử và công chúa thực sự có thể đồng hành bên nhau cả đời, đến bạc đầu răng long.
Anh cũng chỉ là một người phàm, có độ ấm, có hô hấp, khi xuất hiện dự cảm sắp bị tổn thương, anh sẽ liều mình chạy trốn, chôn chặt sự yếu đuối trong lòng muốn được cưng chiều, muốn được chở che, rồi tự võ trang cho mình một lớp vỏ cứng rắn hơn là sự bình tĩnh và thờ ơ.
Đây chính là anh, đây chính là sức mạnh vô song và sự hèn nhát của anh.
Hai phẩm chất trái ngược nhau luân phiên dày vò anh, thế nhưng, anh vẫn mất thăng bằng, vì cuối cùng anh lại đi tìm Hàn Tuấn Hi lần thứ hai.
Lần này, anh đã có chút tiến bộ, từ việc đứng ngoài tường thử vận may, cuối cùng anh đã dám bước vào trong khuôn viên khu dân cư.
Khuôn viên thật sự không lớn, chỉ toàn mảng xanh, vài cây lớn, dăm ba băng ghế dài, thiết bị thể dục đặt rải rác, thời gian vẫn là chừng ba bốn giờ chiều, cao điểm buổi tối vẫn chưa bắt đầu, nhưng không khí đã dần không còn sự lười biếng, nhàn hạ của buổi chiều nữa, những ông cụ, bà cụ đã nghỉ hưu đang mua đồ ăn, những quán ăn trong khu dân cư vẫn đang chuẩn bị cho giai đoạn bận rộn sắp tới.
Mỗi người tại nơi đây đều có việc của mình, còn Vân Nhất Hạc, trên một băng ghế dài cũ kỹ nhưng xem như vẫn sạch sẽ, thì giả vờ như đang nhìn vào điện thoại của mình, nhưng thực ra lại hoàn toàn lơ đễnh.
Anh chỉ nghĩ, hay tự mình thử xem? Thử xem liệu mình có còn không có tiền đồ giống như trước kia không, đã quá lâu rồi, hơn một ngàn hai trăm ngày đêm đã trôi qua, liệu anh có thể cười tươi mà chào hỏi đối phương, ngồi xuống trò chuyện đôi chút, ăn một bữa cơm, cảm thán một hồi nhưng không cần nói ra lời xin lỗi không, bởi vốn dĩ cả hai cũng không mắc nợ nhau gì.
Nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ảo