Vân Nhất Hạc đứng trong phòng tắm, đối diện với tấm gương lớn, dùng khăn miết nhẹ lau đi viền kẻ mắt.
Tâm trạng của anh rất phức tạp, trong đầu hiện lên toàn là cảnh tượng lúc chụp hình ban nãy, hình ảnh người đàn ông mở hai chân đứng giữa bên người anh, cầm máy ảnh hướng về anh chụp tanh tách, rồi yêu cầu anh phối hợp tạo dáng, biểu cảm các kiểu.
Vân Nhất Hạc quả thật đã rất phối hợp làm đủ các biểu cảm, lúc đó giả vờ hồn nhiên say tình, hoặc có lẽ phải nói giả bộ say tình một cách hồn nhiên, dù sao đi chăng nữa, trong lòng anh sóng không ngừng vỗ tới.
Bởi vậy, là ngây thơ hay giả vờ tạm thời không bàn tới, còn lửa tình quả thật đang rạo rực bùng cháy.
Về bản chất, nam giới thích cảm giác đi chinh phục, thích đứng ở trên nhìn xuống kẻ khác.
Với bản tính hư vinh, kẻ đó sẽ tìm mọi cách để tỏ ra bản thân cao quý hơn, tài giỏi hơn, mạnh mẽ hơn.
Đây là bản năng của giống loài, dù là một người đàn ông yếu ớt song dưới ảnh hưởng của testosterone cũng sẽ muốn trở nên mạnh mẽ, chiếm ưu thế.
Khi anh ta gặp phải đối tượng mạnh hơn, kẻ đó mạnh đến mức không thèm che dấu thì ở anh ta sẽ xuất hiện hành vi tương tự như loài chó khi chúng tranh giành địa bàn thất bại, không còn cách nào khác đành phải nằm xuống ngửa bụng lên cho kẻ địch nhìn vào.
Vân Nhất Hạc chính là kẻ yếu như thế.
Có điều, sự yếu ớt của anh còn kèm theo con sóng tình nhộn nhạo.
Đã dễ dàng biểu hiện sự yếu ớt, vậy nên sau khi phát tình, nhất định phải có cách giải tỏa.
Bởi vậy dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể tắm chung cùng Hàn Tuấn Hi được, anh không thể nhìn lại cơ thể đó một lần nữa.
Vân Nhất Hạc chỉ có thể tự giam mình trong ảo tưởng ở phòng tắm, cho đến khi ảo tưởng này tạo ra phản ứng sinh lý.
Vứt bỏ miếng khăn giấy dùng để tẩy trang, Vân Nhất Hạc chống một tay trên gạch men, tì trán lên cánh tay đó, cánh tay còn lại không chút do dự đưa thẳng tới vị trí giữa hai chân.
Anh liên tục nhủ lòng đây chỉ là đang giải tỏa, là sự giải tỏa áp lực không mang theo chút xấu xa dơ bẩn nào.
Mấy tháng mở cửa hàng qua anh mệt đến mức chẳng thể chợp mắt được, căng thẳng dồn nén đến mức phải thủ dâm để giải tỏa mỗi khi gặp ác mộng.
Đã thế ban nãy còn phải lăn lộn trong cái nóng như lò lửa khi chụp ảnh, giờ chính là lúc để giải tỏa những mệt mỏi tích tụ lại...
Cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động đáng chú ý nào, Vân Nhất Hạc hơi nghiến răng, tăng nhanh động tác.
Anh không ngừng tẩy não bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng lúc nhắm mắt, tất cả những gì hiển hiện trong bóng tối lại là mái tóc dài đen cùng khuôn ngực cường tráng của người kia.
Hàn Tuấn Hi là một sự tồn tại có tác động rất mạnh mẽ, sự tác động này đến từ việc bản thân người đó vô thức thả ra hormone, sự phóng thích này ảnh hưởng tới Vân Nhất Hạc rất dữ dội, anh còn đang độ trai tráng, tuy không đến mức giống lúc chừng mười lăm, mười sáu tuổi, hễ rảnh rỗi liền muốn làm, nhưng vẫn là độ tuổi đang tràn trề năng lượng.
Anh không mong đợi bản thân sẽ già dặn chỉ dừng lại ở mức độ thưởng thức những người đàn ông hấp dẫn, nhưng có những lúc ước gì bản thân chỉ động lòng, chứ không phải động dục như thế này.
Sau khi cơn sóng nhiệt tuột đi mất sau cao trào, Vân Nhất Hạc điều chỉnh giảm nhiệt độ nước đi chút, sau đó tắm rửa sạch sẽ cũng như rửa sạch những vết bắn trên tường, dưới mặt đất.
Tắt vòi nước, Vân Nhất Hạc lau khô cơ thể, rồi bước ra ngoài với khuôn mặt không cảm xúc, thay quần áo, bình tĩnh đi xuống dưới lầu.
Cái người đang vô thức phóng thả hormone đó giờ thì đang ngậm điếu thuốc, cầm máy chụp hình lật xem lại những bức ảnh chụp ban nãy, thỉnh thoảng lại cầm ly rượu lên uống một ngụm.
"Anh Tuấn, anh đi tắm nhanh đi." Vân Nhất Hạc chỉ tay về cầu thang, "Xin lỗi vì bắt anh đợi lâu nhé, phòng tắm ở trong phòng làm việc của em."
"Ồ, xong rồi à, vậy để tôi đánh nhanh thắng nhanh thôi." Đặt máy ảnh xuống, Hàn Tuấn Hi cầm ly rượu lên, uống nốt phần còn lại.
"Anh...!uống rượu dư lại của lúc chụp ảnh à?"
"À, ừ."
"Không phải đã bảo anh muốn uống gì thì cứ lấy ra mà.
Rượu thừa ban nãy không còn lạnh nữa."
"Không sao đâu, tôi thấy bỏ đi thì uổng quá." Thoải mái đáp lại, Hàn Tuấn Hi cong môi lên cười, sau đó đi về phía cầu thang, lúc đi ngang qua Vân Nhất Hạc còn đưa tay lên vỗ vai anh một cái, "Tôi con nhà nghèo khó, mỗi một hạt gạo thôi cũng là mồ hôi cả, bởi vậy lãng phí là xấu hổ lắm, không so được với giám đốc Vân~~ "
Để lại câu có hơi đáng ghét, nhưng rõ ràng là kiểu nói thần kinh thô không có ác ý gì, tên đàn ông ấy cởi trần mà đi lên lầu.
Đến khi nghe được tiếng bước chân vào phòng làm việc trên lầu rồi, Vân Nhất Hạc lúc này mới thở nhẹ nhõm.
Không khí trong hộp đêm trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều, quan sát xung quanh, Vân Nhất Hạc phát hiện ra những dụng cụ dùng để chụp ảnh ban nãy đều đã được thu dọn lại, xếp ngay ngắn ở cạnh quầy bar.
Những món đồ được dịch chuyển để chụp ảnh cũng được khôi phục lại hiện trạng cũ, thật giống như chưa từng bị di chuyển.
Bề mặt quầy bar được lau sạch, ly, đĩa và dụng cụ pha chế rượu cũng được rửa sạch úp ngược trên giá cho ráo nước, chỉ còn sót lại chiếc ly rỗng đặt cạnh bình rượu cherry ngâm, phản xạ lại ánh sáng có chút chói.
Vân Nhất Hạc nhẩm tính trong đầu.
Người này rốt cuộc đã uống bao nhiêu ly rượu vậy...
Ngay cả khi đá tan ra làm giảm bớt độ nồng của rượu, thì độ cồn của rượu vẫn đâu có giảm đi.
Chẳng lẽ thật sự có người chuyển hóa rượu nhanh như vậy? Hay là người này không hấp thụ được cồn? Hay từ lúc sinh ra đã có tửu lượng lớn như thế?
Vân Nhất Hạc băn khoăn một hồi cho đến khi trên lầu vang lên tiếng bước chân, mấy thắc mắc nãy giờ anh liền chẳng còn chút tâm tình nào mà nghĩ tiếp.
Hàn Tuấn Hi vẫn cởi trần như trước, quá đáng là lần này hắn còn không thèm mặc quần, chỉ còn lại mỗi cái quần lót đen bó chặt, ôm lấy cặp mông săn chắc, làm nổi bật chú chim to khỏe.
Tóc vẫn chưa lau khô, nước từ trên tóc chảy xuống rơi lên ngực, theo đường viền cơ ngực tiếp tục trượt xuống.
Vân Nhất Hạc cảm thấy, mọi thứ có thể kết thúc ở đây được rồi.
Đã quá đủ.
Hôm đó, anh lịch sự mượn cớ người nhà vừa gọi điện thoại tới báo có chuyện gấp, tiễn Hàn Tuấn Hi đi.
Anh liên tục xin lỗi, còn hứa hẹn ngày khác sẽ mời hắn ăn cơm để cảm ơn, mà cái tên to lớn kia thì cười toe toét, bảo có gì đâu, nếu giám đốc Vân bận thì tôi với cậu cùng đi thôi.
Sau khi Hàn Tuấn Hi thật sự ra về, biến mất ngoài cửa câu lạc bộ rồi thì Vân Nhất Hạc không thể nhịn được nữa, bấm gọi ngay cho Kỳ Lâm.
"Lâm Tử, tôi hỏi cậu này, cậu chưa từng tiết lộ cho Hàn Tuấn Hi biết xu hướng tính dục của tôi chứ?" Vân Nhất Hạc liền hỏi thẳng, chờ đối phương trả lời.
Kỳ Lâm sững sờ trong giây lát, sau đó mới đáp rằng "À...!chưa nói.", rồi hỏi lại Vân Nhất Hạc có chuyện gì.
Vân Nhất Hạc cũng không giấu diếm, sắp xếp ý rồi kể lại mọi việc, trừ vụ bản thân trốn trong phòng tắm giải quyết vấn đề chào cờ ra, sau đó có tiếng cười phớ lớ truyền qua.
"Cưng à, chẳng qua cưng độc thân quá lâu, không có chỗ giải phóng hormone của mình thôi.
Vậy, cưng có cần tôi giúp gì không?"
Lần này đến phiên Vân Nhất Hạc ngây ra.
"Cậu đừng có dùng cách trò chuyện trên taobao nói với tôi được không..." Anh cảm thấy cả người chẳng còn sức, liền ngồi xuống salon, ôm trán thở dài, "Tôi biết thừa cậu học từ người nhà mình."
"Đúng