Dường như Diệp Thiệu hoàn toàn khong thèm để ý việc hai người có thể ngủ cùng nhau hay không.
Trình Kha Nhiên: Quả nhiên, đây mới là phản ứng bình thường của trai thẳng.
Nhưng thân là người lừa gạt Diệp Thiệu rằng hai người bọn họ đều là trai thẳng, Trình Kha Nhiên không chịu được.
Trình Kha Nhiên vắt óc nghĩ: "Tôi lên đó cũng được, nhưng nếu anh ở mặt trêи thì có phải thích hợp hơn không?"
Diệp Thiệu không ngờ rằng bản thân mới là đối tượng tốt nhất đã được chọn để nằm ở tầng trêи.
Diệp Thiệu: "Vậy cậu thì không thích hợp à?"
"Nói theo lẽ thường tình, nằm ở trêи nghĩa là địa vị của anh cao hơn tôi."
Diệp Thiệu cạn lời: "Tôi không muốn so địa vị cao hay thấp với cậu, nếu tính ra mà nói, của cậu còn cao hơn."
Trình Kha Nhiên lại nghĩ, có phải là vì cậu là cháu trai của chủ nợ anh ấy không? Hết cách rồi nên đành nói thật: "Là tôi nhát gan được chưa, tôi sợ độ cao lắm."
Sợ độ cao là nhát gan ư?
Diệp Thiệu cũng không ngờ sẽ có người nói mình nhát gan một cách thành khẩn như vậy.
Nếu là hắn thì hắn còn lâu mới dám nhận.
Cuối cùng Diệp Thiệu không biết sợ cũng lên giường trêи.
Có lẽ là do không hề tình nguyện tí nào, giường tầng cầu thang đơn giản như vậy, nhưng hắn lại mất một lúc lâu mới lên nổi, còn không cẩn thận giẫm lên chân Trình Kha Nhiên.
Diệp Thiệu cũng biết bản thân mình cũng chẳng phải dạng bé bỏng gì, vội vàng quay ra nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý làm như vậy đâu."
Chân Trình Kha Nhiên dài thế, duỗi ra hẳn được chỗ này cơ à?
Giọng của Trình Kha Nhiên vẫn đều đều, giống như người bị giẫm lên không phải là cậu: "Không sao đâu, không đau."
Cậu chậm rãi thụt chân vào trong chăn, biết vậy không đi tất vào nữa, khéo lại được tiếp xúc với Diệp Thiệu gần hơn một xíu.
Một lát sau Trình Kha Nhiên mới phản ứng lại, chân đau vcl, giờ Trình Kha Nhiên đã biết người này nặng như thế nào rồi, Diệp Thiệu mà ác hơn tí nữa thì đêm nay chắc chắn sẽ gãy xương.
Diệp Thiệu nằm ở tầng trêи cũng không ngủ ngon được.
Hắn không nói thật với Trình Kha Nhiên, cậu nói mình sợ độ cao, thật ra hắn cũng thế...
Nhưng hắn không muốn thừa nhận bản thân là nhát gan.
Năm đó ở trường cấp ba Trình Kha Nhiên là "cool boy" xếp thứ hai tron trường, chỉ đứng đằng sau hắn. Nếu giờ mà nói mình còn sợ độ cao hơn cậu ấy thì quá không ổn.
Nỗi sợ này cũng đem đến rất nhiều phiền phức cho Diệp Thiệu, ảnh hưởng đến việc hắn đóng phim, mỗi khi bị treo trêи dây cáp đều cảm thấy khó thở, cho dù là treo thấp cũng rất khó chịu.
Nhưng Diệp Thiệu lại không thích dùng người đóng thế, vì vậy nên mỗi lần chọn kịch bản hắn đều chọn rất kỹ, không quá thích diễn phim tình cảm, phim đánh người cũng không nên làm, phải dùng ba thứ võ công vượt tường trèo mái thì hắn sẽ run rẩy trong lòng, nhưng khi chụp ảnh thì vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Như vậy mà cũng cầm được cúp ảnh đế.
Mỗi lần người khác khen ngợi hắn, hắn cũng không để bụng, mọi người còn tưởng hắn đang giả vờ.
Vốn dĩ Diệp Thiệu đi theo nghiệp này là muốn giành lấy giải thưởng thì sẽ coi như thành công rồi, nhưng hắn cũng chẳng vui vẻ gì, vì đoàn làm phim đã phải chiếu cố tiến độ của hắn.
Ai cũng biết thời gian đó Diệp Thiệu vẫn ốm triền miên không khỏi, dường như cơ thể không được khỏe cho lắm, thật ra mỗi lần chụp xong hắn đều mất thời gian để lấy lại bình tĩnh, hai chân đều run rẩy.
Người khác không phát hiện ra, nhưng hắn lại cảm thấy mình đã làm ảnh hưởng đến buổi chụp, vì vậy hắn sẽ muốn làm lại nhiều lần.
Ở trêи mặt đất thì là vua, rời khỏi mặt đất thì sụp đổ.
Lúc đó Diệp Thiệu cũng đã nghĩ, sau này hắn sẽ không làm mấy việc mà bị chuyện sợ độ cao này ảnh hưởng đến nữa, cũng sẽ không đóng phim.
Bản thân lại rất sĩ diện, ngay cả Cung Trạch Ngọc cũng không biết hắn sợ độ cao, Diệp Thiệu lại càng không muốn để Trình Kha Nhiên biết.
Diệp Thiệu nằm ở trêи giường, trong đầu tự xây lên một hàng rào chắn xung quanh cho bản thân.
Hai người đều sợ độ cao thì sao lại không nói Trình Kha Nhiên lên giường tầng mà ngủ. Biết rõ đối phương là đàn ông, nhưng nghĩ đến việc hai người họ đã đăng ký rồi, là vợ của hắn, Diệp Thiệu lại không nhịn được mà...chiều chuộng cậu, thậm chí còn cố gắng khắc phục nỗi sợ này.
Chưa bao giờ nghĩ bản thân sau khi kết hôn còn có trách nhiệm như vậy, hay là do Trình Kha Nhiên khiến người ta muốn bảo vệ cậu ấy?
Diệp Thiệu cũng không dám quan tâm nhiều đến Trình Kha Nhiên, cậu ấy là thẳng, ở chung rồi cậu ấy sẽ không tiếp thu được.
Chính mình không thể nói với người ta rằng hắn rất nhát gan, chỉ việc chết vì sĩ diện này thôi, Diệp Thiệu vẫn tin bản thân là trai thăng.
Trình Kha Nhiên tính cả rồi, cậu nghĩ nếu mà mình không giành được giường tầng dưới, rất có khả năng Diệp Thiệu sẽ muốn tránh hiềm nghi mà đi ngủ phòng cho khách.
Giờ thì tốt rồi, thở chung một phòng là tốt lắm rồi.
Bonus thêm có Diệp Thiệu nằm ngay tầng trêи, cực kỳ mãn nguyện.
Nếu không có giường tầng, Diệp Thiệu có thể ngủ trêи cậu cũng tốt...
Nghĩ vậy xong, Trình Kha Nhiên trùm kín chăn lên đâu, hít sâu một hơi, quá sướиɠ!
Si tình như vậy...
Diệp Thiệu đang nằm tầng trêи có cảm giác mình nghe được tiếng Trình Kha Nhiên ngâm nga hát: "?"
Cướp được giường dưới mà vui vẻ như vậy hả?
__________________________
Tụi reup ăn cắp được công sức của t có vui như z không?:(
__________________________
Đến khi Trình Kha Nhiên tỉnh lại, Diệp Thiệu đã không còn ở giường trêи nữa.
Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, phát hiện ra các dụng cụ sinh hoạt cá nhân đều có hai phần.
Hoàn toàn mới.
Sáng sớm Diệp Thiệu dậy để chuẩn bị cái này sao?
Trình Kha Nhiên không biết Diệp Thiệu dùng cái nào, đành phải đi hỏi hắn: "Diệp Thiệu, đồ dùng của anh là cái nào vậy? Tôi sợ tôi dùng nhầm."
Động tác rót nước của Diệp Thiệu ngừng lại, nhóc con còn sợ dùng chung đồ với hắn nữa: "Cậu cứ chọn bừa đi."
"Sao lại toàn đồ mới thế, anh chưa rửa mặt à?" Trình Kha Nhiên nhìn quanh nhà vệ sinh.
Diệp Thiệu không trả lời câu hỏi: "Tôi đi chạy bộ, chút nữa sẽ dùng phòng tắm."
"Anh không rửa mặt mà đã đi mua đồ rồi à, có sợ bị truyền thông nói tân ảnh đế không đánh răng rửa mặt mà đã đi siêu thị không đó?" Trình Kha Nhiên vui vẻ nói.
Cậu rất thích cảm giác sáng sớm có thể nói chuyện đôi ba câu với Diệp Thiệu như vậy.
Hy vọng mỗi ngày đều có thể làm như vậy.
Diệp Thiệu tỉnh bơ: "Đồ này đã được mua từ trước rồi, hôm đi đăng ký đã được chuẩn bị, tôi không biết cậu thích cái nào nên mua hai bộ."
Trình Kha Nhiên: "......" Cả hai đều là của mình à?
Không phải đồ đôi ư?
Trình Kha Nhiên ngó đầu ra khỏi phòng vệ sinh, Diệp Thiệu đã đi ra chỗ khác, tới phòng cho khách ở đối diện.
Cái đồ chó này... Ôn tồn lừa mình đi tới đây, nói ngon ngọt là sẽ ở chung một phòng, giờ chuẩn bị đồ đạc xong thì phủi đít bỏ của chạy lấy người?
Không phải anh nói còn muốn giả vờ giả vịt diễn cho ông nội xem sao?
Là làm cho bản thân xem thôi phải không?
Vốn Trình Kha Nhiên còn
đang tràn đầy nhiệt huyết, đột nhiên đến cả sức để đánh răng cũng bị rút mất.
Cuối cùng Trình Kha Nhiên cũng không thể đi xem nội thất cùng Diệp Thiệu, hắn có việc đột xuất ở công ty nên phải về đó mở họp.
Trình Kha Nhiên kéo đai an toàn: "Tôi đi chọn một mình sao?"
Diệp Thiệu hơi khó xử: "Nếu không cậu lên mạng xem mình thích cái gì, tôi sẽ nói người mang đến trong nhà nhé?"
Trình Kha Nhiên lắc đầu: "Không cần đâu, tôi muốn nhìn trực tiếp."
Muốn tự mình nhìn từng món đồ trong nhà, sắp xếp lại căn nhà ở chung với Diệp Thiệu.
Tuy quan hệ chồng chồng này chỉ tồn tại trêи danh nghĩa, nhưng nếu cậu có thể để lại một chút dấu vết tồn tại của bản thân ở trong căn nhà của Diệp Thiệu cũng tốt rồi.
Trình Kha Nhiên không thấy khổ sở.
Đây là phản ứng bình thường mà Diệp Thiệu nên có.
Diệp Thiệu chở Trình Kha Nhiên đi đến tận cửa, vừa rời đi trong chốc lát thì Đồ Lũng xuất hiện.
Đồ Lũng sợ đến đờ cả người.
Trình Kha Nhiên khoác cổ cậu ta, kéo người vào bên trong: "Thấy chưa? Là Diệp Thiệu đó, bố mày có lừa mày không?"
"Vậy hai đêm vừa rồi mày ở nhà anh ta đấy à? Không phải Diệp Thiệu là trai thẳng sao?" Đồ Lũng gạt tay Trình Kha Nhiên: "Giờ mày đã chồng chồng đề huề cả rồi, đừng có làm mấy thứ dễ gây hiểu lầm với tao."
"Tất nhiên anh ấy vẫn là trai thẳng, hai người bọn tao ngủ giường tầng đó, đừng có bày đặt mày với tao gây hiểu lầm, kể cả có 10 ngàn đứa như mày, anh ấy cũng chẳng đặt vào trong mắt." Trình Kha Nhiên nói.
Đồ Lũng sờ sờ cổ: "Sao tao cứ thấy mày vừa thương hại chính mình, mà cũng tiện đường sỉ nhục tao luôn thế? Có phải không?"
Trình Kha Nhiên thở ngắn than dài, đi qua đi lại sảnh lớn nửa ngày, chỗ nào cũng bán giường: "Mày gợi ý xem tao nên mua thêm thứ gì đặt vào, để sau này anh ấy chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ nhớ tới tao?"
Trình Kha Nhiên cũng không biết mình muốn mua gì cả, cũng không có khái niệm về nhà cửa, dù sao từ khi sinh ra, trong nhà cậu chưa thiếu thứ gì cả.
Lúc trước chỉ nghĩ có Diệp Thiệu đi theo thì mua cái gì cũng chẳng quan trọng, chỉ muốn đi dạo loanh quanh cùng hắn là đủ vui rồi.
Giờ Diệp Thiệu không có ở đây, Trình Kha Nhiên mới căng não ra mà nghĩ bản thân muốn mua cái gì.
Xem nửa ngày mới quyết định mua thêm một cái máy chiếu.
Nhà của Diệp Thiệu là biệt thự ba tầng, tầng 3 còn trồng không, Trình Kha Nhiên muốn làm một rạp chiếu phim ngoài trời.
Đồ Lũng nhìn giá: "140.000 tệ? Không phải Diệp Thiệu phá sản sao? Liệu có mua được cái này không?"
Trình Kha Nhiên không để ý: "Tao mua mà."
"Mày mua chưa chắc đã sử dụng được. Tầng 3 của anh ấy trống không, nhỡ đâu có kế hoạch gì rồi sao? Với cả lắp rạp ngoài trời cũng sẽ phải sửa sang xây dựng rất nhiều, có cần hỏi ý kiến trước không?"
Trình Kha Nhiên nghĩ nghĩ rồi hào hứng gọi điện thoại cho Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu đang họp ở công ty, đang xem xét hồ sơ lý lịch của Trình Kha Nhiên.
Trong ảnh chụp, Trình Kha Nhiên cười cực kỳ rạng rỡ.
Mia chỉ vào tư liệu của Trình Kha Nhiên: "Người này không được."
Di động của Diệp Thiệu vang lên: "Xin lỗi, tôi phải nhận điện đã."
Âm thanh hưng phấn của Trình Kha Nhiên truyền đến: "Diệp Thiệu, tôi chọn được một cái máy chiếu, đang muốn làm rạp chiếu phim ngoài trời ở tầng 3, ý anh..."
"Nghe cậu."
Trình Kha Nhiên vẫn hào hứng nói: "Vậy thì tôi...ừm...Treo như thế nào nhỉ?"
Thấy Trình Kha Nhiên ngơ ngác, Đồ Lũng nghĩ thầm, Diệp Thiệu giống như mấy ông công tử bột, người trong nhà xinh đẹp như hoa lại chẳng quan tâm, chỉ lo đưa tiền.
Trình Kha Nhiên chụp lại màn hình sau khi cúp máy, ghi chú là "chồng", trò chuyện 5 giây, "Đây là lần đầu tiên tao gọi điện thoại cho anh ấy đấy, anh ấy nghe máy đó."
"Thế mà cũng thỏa mãn à?" Đồ Lũng cảm thán: "Tao hiểu rồi, đây chính là kịch bản liên hôn thường gặp đây mà, đại tiểu thư động tấm chân tình, nhưng sớm muộn gì hoàng tử cũng sẽ thích cô bé lọ lem, vì thế nữ phụ vốn tốt bụng đẹp đã lại thành nữ phụ ác độc đầy thủ đoạn, mày hiểu không?"
Trình Kha Nhiên cất điện thoại vào túi: "Không đâu, cùng lắm thì tao biết thành nam phụ, nếu anh ấy có yêu người nào, tao...Dù sao thì tao cũng sẽ không độc ác gì đâu."
....
Bên này Mia đang muốn phân tích về Trình Kha Nhiên, Diệp Thiệu tắt điện thoại xong hỏi cô: "Cô thấy không phù hợp?"
"Ừm, không có gì nổi bật lắm." Cô nói.
Diệp Thiệu buồn bực, tại sao mắt của người phụ nữ này còn cao hơn của mình thế? Như này mà không nổi bật à? Đặc điểm lớn nhất chính là lớn lên rất đẹp đó.
Mia lại nói: "Về phần năng lực thì phải xem xét thêm, nhưng lý lịch sơ lược lại không có thành tích nổi trội nào, mặt đẹp thôi không đủ."
Diệp Thiệu: Sao lại thế được, thành tích trạng nguyên của Trình Kha Nhiên, các loại huy chương vàng huy chương bạc, ở trong trường thì là thủ khoa, rồi luận văn phát biểu này nọ, hai cái tay đếm còn chẳng hết.
Có cái nào không nổi trội không?
Nhưng giờ hắn lật ra xem, Trình Kha Nhiên chỉ viết tên trường học lên, nghề nghiệp là sinh viên, còn lại thì để trắng.
Chỉ lấy ảnh chụp mặt để ứng tuyển.
Này...cũng hơi cẩu thả quá rồi đó?
Diệp Thiệu còn muốn nói thêm gì, Mia lại nói tiếp: "Chương trình đợt này là chương trình đổi mới, điều chúng ta tìm kiếm ở những người tham gia là thực lực, lần này ta không đánh trọng điểm vào khuôn mặt, vì vậy kiểu ngoại hình này của cậu ấy chắc chắn là không ổn. Nhưng nhìn chung thì điều kiện của cậu ấy khá tốt đó, có khả năng debut thành idol, tôi sẽ liên lạc trực tiếp với cậu này."
"Không được." Diệp Thiệu phản đối, nếu để Trình Kha Nhiên debut theo đường idol cũng không ổn. Có idol nào có chồng rồi không?
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Kha Nhiên: Vì sao tôi lại không nổi tiếng?
Mia: Diệp Thiệu ghen ghét với sắc đẹp của cậu, cố tình dìm cậu xuống.
Trình Kha Nhiên: Trái tim tôi giờ đây đã vụn vỡ.
Diệp Thiệu:???