Quan Tuyết dễ nói chuyện như vậy đúng là nằm ngoài dự liệu của Quan Thần.
Hắn vẫn còn hơi hoảng hốt, điều kiện duy nhất của Quan Tuyết chính là ngày tết nguyên đán hắn nhất định phải về thăm cha mẹ, nhất là đêm tất niên phải vể nhà.
Muốn nhận được sự tán thành phải chuẩn bị từ bây giờ, bản thân Quan Thần cũng hiểu được điều đó.
Sau khi Quan Tuyết đến sân bay, một lúc lâu sau mới chợt nhớ ra điều gì đó, không lâu sau đó Quan Thần nhận được một tin nhắn.
Nói là -
"Bất luận là thành công hay không, tình yêu cũng không phải là tất cả, Thần Nhi, cô yêu cháu."
Quan Thần rất dễ dàng xúc động, bọn nhỏ ở tuổi này rất dễ dàng nói ra lời hứa cả đời với người khác, chính vì cô cũng đã từng trải qua cái tuổi này nên Quan Tuyết rất rõ ràng điều đó.
Bạn xem, còn chưa thành đôi với người ta đã vội vàng nói với người thân, chuẩn bị cho tương lai, đây không phải là xúc động chứ còn là gì nữa?
Nhưng mà ——
Quan Tuyết sẵn lòng tại giờ phút này lấy nhiệt huyết của Quan Thần mà đánh cược.
Cược hắn có thể, nhóm lên được một đốm lửa sau đó cháy lan cả đồng cỏ.
-
Lúc Quan Thần trở lại phòng học, Trần Tử Tinh vừa mới cúi xuống nhìn gì đó ở chỗ ngồi của hắn, vừa thấy Quan Thần đi đến cậu vội vàng rụt tay về có chút lúng túng.
"Làm gì đấy, định trộm gì à...mà chột dạ thế." Quan Thần sửng sốt khi thấy cậu giật mình.
"...... Cút sang chỗ khác cho ông." Trần Tử Tinh nói, "Tôi chỉ là ngứa mắt với chỗ ngồi bẩn thỉu của cậu, giúp cậu dọn dẹp lại một chút, làm sao."
Quan Thần vui sướng xoa xoa đầu cậu, trong phòng học rất yên tĩnh có cảm giác như năm tháng tĩnh lặng, trong lòng Quan Thần không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp, nói, "Cảm ơn Tinh ca."
Tai Trần Tử Tinh đỏ lên, ở giây tiếp theo cậu đã nhấc chân lên hung hăng cho Quan Thần một đạp, mắng: "Cái vẻ mặt buồn nôn gì thế hả—— đừng có xoa đầu ông đây!"
Quan Thần vừa lùi về phía sau vừa hét lên một tiếng thảm thiết, làm cho mọi người đều quay đầu lại nhìn, hắn ho hai tiếng cố nén đau đớn, đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh sau đó lại sáp lại gần cậu nhỏ giọng nói, "Chút nữa trừng trị cậu sau."
Trần Tử Tinh cầm bút, nhìn cũng không thèm nhìn lại cho hắn thêm một đạp.
Mập Mạp nhìn thoáng qua Quan Thần rồi lắc đầu thở dài.
Học sinh thời nay mỗi ngày hầu như đều giống nhau, tiếng chuông tan học vừa vang lên, tất cả học sinh từ trong lớp ùn ùn kéo ra ngoài, Trần Tử Tinh vừa đứng lên khỏi chỗ ngồi liền nhìn thấy Châu Biên xông pha đi đầu, vừa la hét vừa chạy như bay ra ngoài.
Trần Tử Tinh sửng sốt, quay đầu hỏi Mập Mạp: "...... Game giảm giá sao?"
Mập Mạp chưng ra vẻ mặt không liên quan đến tôi: "Cậu ta chưa ăn cơm tối, sắp đói chết rồi."
Quan Thần: "Cậu ta sắp bay được đến nơi rồi."
Ba người đi xuống cầu thang đã nhìn thấy đầu của Châu Biên lấp ló ở dưới tầng 1, sau đó chạy băng băng qua sân thể dục như một con chó ngốc.
Mặt trăng tròn vành vạnh, ánh trăng nhẹ nhàng chải trên mặt đất, cơn gió đêm từ một nơi xa xôi nào đó thổi đến, làm cho người ta cảm thấy lành lạnh.
Trần Tử Tinh nhìn thoáng qua bên phải, Quan Thần đang đứng dưới một bóng cây cúi đầu im lặng, lại một ngày qua đi, một ngày bình thường không có gì thay đổi.
Trần Tử Tinh giật giật môi, muốn hỏi Quan Thần vì sao hôm nay lại không vui, lại thấy Quan Thần đang dùng đôi mắt tỏa sáng lẳng lặng nhìn cậu.
Tim của Trần Tử Tinh đập nhanh hơn.
"Tinh ca, " Quan Thần nói.
"...... Làm sao."
Trần Tử Tinh đáp một tiếng, Quan Thần liền nhẹ nhàng cười, không biết vì sao trong lòng Trần Tử Tinh là nổi lên sóng gió, cậu nghiêng đầu nhìn Quan Thần, khóe miệng cũng không nhịn được mà câu lên.
Ngay lúc này Mập Mạp có chút hoài nghi nhân sinh, cậu ta đứng ở ngoài cùng, cảm thấy bản thân mình cũng hơi sáng (ý bạn mập là bạn ý là bóng đèn ấy) cho dù có hơi ngu một tí nhưng lúc này cậu ta nghĩ mình hẳn là nên chạy theo Châu Biên mới phải.
Thất sách a thất sách.
Quan Thần quay đầu lại nhìn Trần Tử Tinh, hỏi: "Cậu đã đến phương Bắc chưa??"
Trần Tử Tinh nhìn hắn một cái, "Chưa, chưa từng đến một tỉnh nào cả."
Quan Thần đột nhiên bước sang bên cạnh mấy bước, mang theo ngữ khí dụ dỗ nói: "Vậy đến năm mới có muốn đến nhà tôi chơi vài ngày không?"
Mập Mạp: "......" Chậc chậc vội không nhịn được nữa rồi nha Quan Tiểu Lục.
Trần Tử Tinh ngẩn ra, nhưng cũng không cho là thật, nâng mày trêu trọc nói, "Cậu chi tiền à?"
Quan Thần nhếch khóe môi, sang sảng nói: "Đương nhiên là tôi chi tiền rồi, lừa gạt cậu đến nơi xa như vậy, cậu có tiền không?"
Trần Tử Tinh chua chua nói: "...... Có tiền thì giỏi lắm à."
"Không, " Quan Thần cười cười, sáp qua lấy khuỷu tay đụng đụng cậu nói, "Cho nên cậu có đi không. Đi đi mà tiểu soái ca, tôi cũng đã gặp ba mẹ cậu rồi mà."
Mập Mạp: "...... Lời nói này."
Cậu ta nhìn Trần Tử Tinh, trong lòng nói Tinh nhi nhà chúng tôi còn lâu mới trúng âm mưa của tên xấu xa nhà cậu đâu, kết quả Trần Tử Tinh lại trầm ngâm trong chốc lát nói, "Đây là đang vội vàng muốn đi gặp cha mẹ sao?"
Trần Tử Tinh nói, "Cầu xin tôi đi tôi sẽ đi."
Mập Mạp lại liếc Quan Thần một cái: "......" Đừng nói là cậu sẽ không có tiết tháo như vậy đấy nhé.
Kết quả thật sự, cậu ta chính mắt nhìn thấy Quan Thần đến gần Trần Tử Tinh nhẹ nhàng đụng đụng vào người cậu, tay gác lên vai Trần Tử Tinh, đầu cúi sát xuống bên tai nói, "Xin cậu đấy Tinh ca, đi cùng ông lão cô độc này được không."
Mập Mạp: "...... Á được rồi." Quấy rầy rồi.
Trần Tử Tinh thấy hắn không biết xấu hổ như vậy liền cười phá lên, liếc Quan Thần một cái rồi nói: "Đừng mơ, không đi đâu. Xa lắm."
Quan Thần thở dài, thất vọng nói: "Không đi thật à."
Trần Tử Tinh nhìn hắn một cái, "...... Không đi."
"Được rồi." Quan Thần gãi gãi mũi, sau đó lùi lại vẻ mặt rõ ràng không vui chút nào.
"Aizz." Trần Tử Tinh ngẩn ra, gọi hắn lại.
"Được rồi được rồi, đi đi đi. Ông đây đi là được chứ gì." Trần Tử Tinh nói, "Tinh ca cho cậu một chút mặt mũi là được chứ gì."
Quan Thần nói: "Không cần. Không muốn đi thì thôi."
Trần Tử Tinh: "......"
Hàng này lại còn đang ngạo kiều nữa à!?
Cậu cắn răng, nói: "Con mẹ nó...... Ông đây tự mình muốn đi. Không cho ông đi ông cũng đi."
Quan Thần nghẹn cười được một tấc lại muốn thêm một thước, nói thầm: "Không cần miễn cưỡng đâu."
Trần Tử Tinh: "......"
Tinh ca đây lớn như vậy rồi mà vẫn chưa phải chịu chuyện nào oan ức như vậy đâu.
"Vậy không đi nữa, " Trần Tử Tinh mắng, "Cút ra cho ông."
Cậu tạc, không thèm để ý đến Quan Thần nữa, Mập Mạp nhìn hai người bọn họ cảm thấy bản thân mình lúc này nhất định là hào quang vạn trượng, lóng lánh phật quang.
Quan Thần càng ủ rũ thì thầm: "Haizz...... haizzz, zzz......"
Trần Tử Tinh, "......"
Quan Thần: "Haizz."
Trần Tử Tinh: "Haizz cái rắm ấy!"
Hai tên ngốc!
"Tôi đi, tôi đi, đi đi đi." Trần Tử Tinh nói, "Đừng có thở dài nữa, năm mới
sẽ đi cùng cậu về nhà được chưa, nhưng phải đợi tôi về nhà thăm hỏi mọi người xong rồi đi."
Quan Thần nháy mắt nở nụ cười, quay đầu lại, giống như không có chuyện gì nói: "Tết nguyên đán nữa nha."
Trần Tử Tinh: "......" Không hiểu sao lại có cảm giác nghẹn lại.
Cậu nói, "Cút, tết nguyên đán tôi về nhà."
"Vậy quyết định rồi nhé." Quan Thần lộ vẻ mặt thực hiện được mục đích ôm lấy Trần Tử Tinh nói, "Năm mới, cậu thăm hỏi người trong nhà xong thì theo tôi về nhà đấy."
Trần Tử Tinh: "...... Biết rồi, biết rồi."
Mập Mạp: "......"
Cậu ta trầm mặc, ngay cả việc suy nghĩ cũng lười, cậu ta tăng tốc chạy xuống dưới cầu thang rời xa hai tên tản ra không khí quỷ dị này.
Đàn ông chó chết.
Cút xa ông ra.
Trong tiết tự học buổi tối. Đại hội thể dục thể thể thao sắp đến, lớp 11-3 cũng đang làm công tác chuẩn bị, cô bé lớp phó thể dục với dáng người mảnh khảnh đang trưng cầu ý kiến của mọi người xem có ai muốn tham gia hay không, đồng thời vì để cổ vũ không khí nên đành phải xông pha lên đầu hùng hùng hổ hổ ghi tên vào hạng mục 800 mét của nữ.
Cả lớp: "......" Đúng là một người mạnh mẽ.
Mỗi lớp đều có quy định phải có bao nhiêu người tham gia, nam sinh nho nhã yếu ớt không tham gia thì còn được nhưng những nam sinh còn lại mà không tham gia vậy thì thật sự rất đáng sợ.
Lúc tờ giấy chuyển đến bàn Quan Thần, Quan Thần liền viết xuống...... 100 mét.
Lớp phó thể dục: " 100 mét á."
Quan Thần cũng không trả lời, lạnh lùng nhìn cô bé một cái, sau đó lại viết xuống nhảy xa.
"......" Lớp phó thể dục lại chỉ chỉ mục chạy 3000 mét hỏi, "Được không."
Quan Thần lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng âm thanh lạnh lùng: "Thêm một mục nhảy cao là được."
Lớp phó thể dục: "Cậu......!"
Dáng người của vị đại ca này xem ra là người có tố chất nhất lớp rồi!
"Không được, cậu đổi hạng mục 100 mét thành chạy bền, nhường cơ hội chạy 100 mét cho mấy bạn nam không chạy bền được nhé." Lớp phó thể dục nói.
"Chậc, " Quan Thần cò kè mặc cả, "Tôi là quán quân của cự ly ngắn đấy, vậy đổi thành 200 mét đi, không thể hơn nữa."
"Chạy nhiều hơn chút sẽ chết à!" Lớp phó thể dục nói, "Vậy 1500!"
"400."
"1500!"
"Vậy vẫn là 100 đi."
"......"
"Vậy 1000!"
"Không bàn nữa."
Lớp phó thể dục: "800 là được chứ gì!"
Quan Thần nghĩ nghĩ: "Ầy...... haizz, được rồi, cũng không phải không được. Vậy 800 đi."
Lớp phó thể dục gạch mục 100 đổi thành 800 mét, sau đó thở một hơi rồi bước đi.
Giấy được chuyện sang chỗ Trần Tử Tinh.
Trần Tử Tinh nghẹn cười, "...... Cậu đang đi mua thức ăn à."
Quan Thần nằm úp sấp xuống, nhìn cậu nói: "Cậu đăng ký gì?"
"Còn lại cái nào thì chọn." Trần Tử Tinh đăng ký vào 800 mét, nhảy cao, và chạy nhanh 100 mét.
"Tôi thật sự là quán quân chạy cự ly ngắn đấy." Quan Thần vừa nhìn cậu viết vừa đưa tay chỉ bản thân nói, "Nói thật đấy, tại hạ đây, cự kỳ mạnh đấy."
Khóe miệng của Trần Tử Tinh giật giật: "Ngài nín đi. Đúng là không biết xấu hổ."
Ngày diễn ra đại hội thể dục mùa thu, khắp nơi đều nhìn thấy học sinh các lớp mặc đồng phục thể dục, Châu Biên chẳng biết từ lúc nào đã báo danh làm MC, đang đứng ở trên kia tuôn trào trào cảm xúc.
"Bây giờ, đang đón lấy ánh mặt trời và đi về phía chúng ta đó chính là....."
Quan Thần tay cầm bảng lớp dẫn đầu tiến về phía trước.
Trần Tử Tinh ngáp một cái đi phía sau hắn, bên cạnh là tập thể lớp 11-3 đang rộn ràng nhốn nháo bước đi, một đường chạy thẳng đến cuối đường sau đó quay đầu nhìn lại.
Đội tiếp theo cũng đang đi đến đây.
Cậu buông tay xuống nhưng đột nhiên lại bị ai đó nắm lấy.
Sau đó còn gãi gãi vào lòng bàn tay cậu, có chút kích thích cảm giác giống như bọn họ đang lén lút sờ tay nhau.
Trần Tử Tinh kinh ngạc quay đầu nhìn Quan Thần.
"Cậu......" Cậu giật mình sau đó rút tay về, trái tim đập nhanh hơn một chút, "Bị điên à."
Quan Thần kéo kéo khóa kéo của áo khoác, thở ra một hơi nóng sau đó cười với Trần Tử Tinh, đưa hai tay lên bắt lấy hai tay của Trần Tử Tinh.
"Lạnh quá." Quan Thần nhìn thoáng qua hàng đối diện, sau đó tay lại nắm chặt tay của Trần Tử Tinh hơn nói, "Không đi đẹp bằng bọn mình."
"Này...... đúng không. Này......"
Quan Thần bước lên phía trước hai bước, mũi chân chạm vào mũi chân của Trần Tử Tinh, cúi đầu tựa trán hắn lên trán cậu.
"Ngáp." Quan Thần lười biếng ngáp một cái, nheo đôi mắt cười với cậu, gẩy gẩy lọn tóc của Trần Tử Tinh, "Hơi dài rồi. Lạnh không?"
Một cuộc đối thoại rất bình thường, việc tiếp xúc thế này cũng đã thành thói quen, thậm chí ngay cả những bạn học xung quanh nhìn thấy cũng không thấy kỳ lạ....Nhưng mà vì sao trái tim lại đập nhanh như vậy.
Vì sao.
"Không lạnh." Trần Tử tinh quay đầu đi nói, "Chút nữa chạy một lúc sẽ nóng thôi."
"Buổi sáng chạy bao nhiêu mét?"
"Buổi sáng chạy 1000 mét, không phải chuyện của chúng ta."
Cậu né cái đầu của Quan Thần đang tới gần, nghiêng người sang bên cạnh, nhưng Quan Thần lại giống như cao da chó vậy lại ôm lấy cậu từ phía sau.
"Năm mới cậu sẽ theo tôi về nhà, là thật chứ?"
Trần Tử Tinh: "Vô nghĩa, đương nhiên là thật."
Quan Thần cười cười, hân hoan nói, "Thật à."
Giống như một cọng lông chim nhẹ nhàng cọ cọ lên tai vậy, trong lòng Trần Tử Tinh nhộn nhạo, nói, "Thật."
"Thật sao?"
Trần Tử Tinh nói: "Giả đấy."
Quan Thần khẳng định không cho cự tuyệt nói: "Thật."
Trần Tử Tinh cười: "...... Ngu ngốc."
"Không ngốc." Quan Thần bỗng nhiên kéo lấy tay cậu, trước mắt bao nhiêu người kéo cậu xoay người lại, "Đi, nếu như ở đây không có chuyện của bọn mình, bọn mình trốn đi."
Học sinh lớp 11-3 đã ngồi xuống vị trí được sắp xếp trước đó, Mập Mạp vừa mới ngồi xuống, trong chớp mắt liền phát hiện đồng bọn của cậu ta không thấy đâu nữa.
Cậu ta quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng của Trần Tử Tinh và Quan Thần ở xa.
Mập Mạp: "...... Á." Cẩu nam nhân.