Khâu Ảnh chạy khỏi nhà Ninh An, trong lòng không ngừng mắng nhỏ bạn:
"Con bé này, mang đàn ông về nhà cũng không nói với người ta một tiếng."
"A a a, vừa rồi mình vô duyên quá đi mất thôi."
Sau khi vò đầu bứt tai, cô nàng lại thở dài, vừa đi vừa đá mấy viên sỏi dưới chân:
"Ha...!An An có bạn trai rồi, không thể như trước được nữa.
Chán quá đi à!"
Đúng lúc này, điện thoại trong túi reo lên bài hát nhạc chuông mà Khâu Ảnh yêu thích.
Vừa bắt máy, một giọng nói vô cùng đáng ghét vang lên:
"Trợ lý ốc tiêu, mau tới đây đi."
...----------------...
"Này, anh đi chậm chậm đợi tôi với."
Khâu Ảnh tay này cầm túi tay kia cầm nước hớt hải theo sau, trong khi Hàn Tuấn thì vẫn sải bước dài phía trước.
Đến bây giờ Khâu Ảnh mới nhận ra thì ra khác biệt chiều cao sẽ thiệt thòi như vậy, anh sải một bước bằng cô chạy hai bước.
Đồ chân dài đáng ghét!
Rõ ràng anh nghe được tiếng cô gọi nhưng vẫn cố tình giữ nguyên tốc độ, khiến cô đuổi theo muốn hụt hơi.
Đến khi bắt kịp anh, Khâu Ảnh chỉ muốn vứt cả đống đồ trên tay lên người anh, quát lên "Bà đây không làm nữa" rồi anh dũng tiêu sái quay người rời đi.
Nhưng mà không được, hiện tại anh ta là đối tượng yêu đương hợp đồng của cô, nắm trong tay điểm yếu của cô, chỉ cần nói một câu sẽ khiến ba mẹ cô dìm cô trong những cuộc xem mắt, vậy nên bao nhiêu tức tối cô đều ghim lại trong lòng.
Hàn Tuấn nhìn khuôn mặt đỏ bừng tức giận của cô chẳng hiểu sao lại chỉ thấy hài hước, càng muốn trêu chọc cô hơn.
Nhưng thoáng thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cô, anh không nỡ giày vò thêm, chỉ làm như vô ý nói:
"Cũng trưa rồi nhỉ? Chúng ta đi ăn đi.
Gần đây có một nhà hàng rất ngon.
Hôm nay trợ lý ốc tiêu vất vả rồi, xem như tôi mời cô một bữa cảm ơn vậy."
Hứ, tôi lại cần anh cảm ơn đấy.
Anh đừng hành tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi.
Ấy thế nhưng lúc ngồi vào bàn trong phòng riêng, Khâu Ảnh đã không còn thái độ nữa, bởi vì trước mặt cô đều là món ngon, ngon tới mức trong phút chốc quên hết "tội lỗi" của người đàn ông đáng ghét kia.
Phải công nhận cái tính ăn chơi trăng hoa của anh ta có duy nhất một lợi ích, đó chính là biết rõ chốn nào ăn ngon, nơi nào chơi vui.
Miệng kêu đói nhưng từ lúc ngồi xuống Hàn Tuấn không ăn được mấy miếng, phần lớn thời gian đều là nhìn cô bé con đối diện ăn.
Cô ăn rất ngon lành, không bừa bộn nhưng cũng không phải kiểu e thẹn giữ lệ như các cô gái khác vẫn thường làm trước mặt anh.
Nhìn thấy cô ăn, không hiểu sao lòng anh lại có cảm giác thanh thản, thời gian như chậm lại một nhịp.
Đối với cuộc sống hoa hoè của anh từ trước đến nay, cô thực sự là một cô gái rất đặc biệt.
Không biết từ bao giờ, Hàn Tuấn đã sát đến bên cô, làm cô giật mình ngẩng đầu, tiếng chụp ảnh kêu "tách" lên một tiếng.
Trong bức ảnh, cô gái phồng nhỏ một bên