Sau gần một tháng không được gặp mặt nhau, Lý Tử Đằng bất ngờ gọi điện thông báo cho Ninh An rằng bây giờ anh đang trên đường trở về, khoảng buổi chiều sớm sẽ về đến nơi, muốn đi hẹn hò với cô.
"Anh được về sớm sao? Nhưng mà hôm nay là sinh nhật Khâu Ảnh, bọn em năm nào cũng dành ngày này cho nhau."
"Vậy em định bỏ rơi anh à? Một tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau đó."
Tưởng bở cô sẽ reo lên vui mừng, ai ngờ lại bị từ chối hẹn hò khiến anh bày ra vẻ mặt hờn dỗi.
"Xin lỗi anh mà, để sang ngày mai được không? Ngày mai em nhất định dành cả ngày bù đắp cho anh, nhé?"
Nghe cô nói sẽ bù đắp cho mình, anh vui vẻ thoả mãn trong lòng nhưng mặt thì vẫn tỏ ra cam chịu:
"Thôi được rồi.
Em hứa đó, phải bù đắp cho anh."
"Em biết rồi mà, tạm biệt anh."
Sau khi cúp máy Ninh An mới gọi hẹn Khâu Ảnh đi chơi.
Mọi năm đều như vậy, họ dành ngày sinh nhật cho nhau, đi dạo phố mua sắm, đi ăn uống thoả thích.
"Xin lỗi An An, hôm nay tớ có kế hoạch rồi.
Hay để ngày mai chúng mình đi ăn bù nhé."
Sao thế nhỉ? Bình thường năm nào sinh nhật Khâu Ảnh cũng dành ra trọn vẹn ngày nghỉ, nói rằng vất vả cả năm, đến ngày này thì phải thưởng cho mình nghỉ ngơi cả ngày, sao năm nay lại tự dưng có kế hoạch thế nhỉ?
Cô vừa từ chối đi hẹn hò với người yêu mình vì cô bạn thân, thế mà cô ấy lại có việc bận.
Nhưng vậy cũng không sao cả, đợi Lý Tử Đằng về cô sẽ cho anh một bất ngờ.
Buổi chiều.
"Tử Đằng, anh về nhà chưa? Có mệt không?"
"Ừm, anh về rồi, đang nằm trên giường tự kỷ vì bị ai đó bỏ rơi đây."
"Hi hi.
Lát nữa anh ra mở cửa nhé.
Em gửi quà bù đắp cho anh đấy."
Đúng lúc này chuông cửa reo lên.
Lý Tử Đằng ngồi dậy đi ra mở cửa.
Đột ngột, một chậu hoa rực rỡ màu vàng tím xoè đến trước mặt anh, che khuất khuôn mặt của người giao hàng thấp bé.
Trên chậu hoa còn cắm một tấm biển gỗ nhỏ với dòng chữ:
...Hoa Păng-xê...
...Em nhớ anh...
Lý Tử Đằng mất vài giây ngạc nhiên, sau đó cố nén cười, đứng dựa cửa chăm chú ngắm nhìn.
Hình như giơ chậu hoa lâu quá mà người nhận không chịu cầm, người giao hàng kia mỏi tay rồi, bèn thụt tay xuống dần, để lộ khuôn mặt nhỏ xinh với đôi mắt cười cong cong hình trăng lưỡi liềm:
"Quý khách, mau đến nhận quà đi.
Tôi mỏi tay quá rồi."
Lý Tử Đằng lúc này mới đứng thẳng dậy, một tay đỡ chậu hoa, một tay ôm kéo cô giao hàng đáng yêu kia vào nhà.
Cánh cửa vừa sập lại anh đã ấn cô lên tường, cụng vào trán cô trầm trầm cất giọng:
"Hoá ra cô người yêu bé bỏng của tôi gửi cô giao hàng đến đây làm quà bù đắp cho tôi đấy hả? Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Vừa nói anh vừa cúi xuống muốn hôn cô.
Cô gái liền chối đây đẩy:
"Không phải, không phải.
Người yêu anh bảo tôi giao hoa đến cho anh thôi."
"Nhưng tôi lại thích cô giao hàng hơn là hoa thì phải làm sao bây giờ?"
Nói rồi anh bế thốc cô lên, để chân cô quấn lên eo mình, sau đó một đường