Lý Tử Đằng thấy Ninh An dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn không có sức sống, lúc nào cũng một mình ủ dột, đến khi anh xuất hiện là lại bám lấy anh.
Nụ cười trên gương mặt cô, anh không hề cảm nhận được cô đang thực sự hạnh phúc.
Vậy nên anh lên kế hoạch đi du lịch với cô, bảo cô mặc váy áo thật xinh đẹp để lên tàu ra biển chơi vài ngày.
Mấy ngày hôm trước anh vì để có thời gian đi chơi với cô nên đã thức rất khuya, vốn muốn đi qua đón cô nhưng lại dậy muộn vài phút.
Cô nói anh đừng mất công qua đón, cứ đi thẳng ra bến tàu, cô sẽ chờ anh ở đó.
Nhưng khi anh tới nơi, tới vị trí mà cô chụp ảnh cho mình, thứ anh thấy chỉ có một chiếc vali hành lý đổ ngửa, chính là vali của cô.
Anh vội vàng mở điện thoại lên gọi, đến khi tưởng rằng sắp đến giới hạn cuộc gọi thì mới có người nhấc máy.
"Ninh Ninh, em đang ở đâu thế?"
Đầu giây bên kia người không nói gì nhưng anh có thể nghe thấy tiếng nức nở nhè nhẹ cố kìm nén.
"Tử Đằng, em xin lỗi."
Giống như hiểu ra điều gì, phút chốc giọng anh trầm xuống:
"Em đang ở đâu?"
...----------------...
Ninh An ngồi co ro trong một góc đợi Lý Tử Đằng, chiếc váy maxi đi biển quét đất, chiếc mũ nan rộng vành trên đầu che kín đi khuôn mặt nhỏ.
Khoảng mười lăm phút trước, lúc đang đợi Lý Tử Đằng ở bến tàu, cô lại nhìn thấy Lewis, trông anh đang rất vội vã giống như bị ai truy đuổi, thậm chí còn đang ôm lấy một bên tay, có vẻ đã bị thương.
Ninh An không kịp suy nghĩ bỏ lại hành lý vội vàng đuổi theo.
Khi nắm được tay anh, anh chỉ khẽ đẩy cô ra, nhìn cô với ánh mắt xa lạ, buông lại một câu "Đừng theo tôi" rồi chạy đi mất.
"Ninh Ninh"
Tiếng gọi của anh cắt ngang dòng hồi tưởng của Ninh An.
Lý Tử Đằng đến bên cô, thấy cô ngồi gục ở đó bèn ngồi xuống đối diện nắm lấy vai cô:
"Ninh Ninh, em sao thế?"
"Tử Đằng"
Vừa được anh chạm vào, cảm xúc kìm nén nãy giờ của cô như vỡ oà, trở thành dòng nước mắt tuôn trào không cách nào ngăn được.
Cô nhào tới ôm lấy anh khiến anh ngã chống tay ra sau, đầu gối cô quỳ trên nền đường, mặc kệ xung quanh bao nhiêu ánh mắt đang nhìn.
Cô lại khóc.
Gần đây cô khóc quá nhiều, tưởng chừng như sắp cạn kiệt đến nơi.
Anh lại tiếp tục giữ im lặng, không hỏi chuyện, chỉ đơn giản ôm cô mà vỗ về.
Tại sao anh cứ như vậy? Anh có biết rằng, anh càng tốt, cô càng cảm thấy áy náy.
Không phải cô oán trách anh, cô chỉ tự cảm thấy bản thân mình đáng ghét, không xứng với tình yêu của anh.
Vì vậy, cô quyết định rồi.
Cô sẽ nói ra tất cả, nói với anh về Lewis, về những suy nghĩ rối rắm làm cô đau buồn bấy lâu nay.
Cho dù sau này anh thấy cô không tốt, không yêu cô nữa, đòi chia tay với cô, cô cũng cam chịu.
Tất cả đều là lỗi của cô.
"Được rồi.
Không