Sau khi nghe điện thoại xong, Khâu Ảnh lập tức đứng dậy chạy vào phòng ngủ thay đồ, đeo túi xách.
Lúc bước ra, chú cún lớn đã đứng nép trước cửa phòng từ lúc nào, nhìn cô bằng đôi mắt tủi thân:
"Em đi đâu?"
"Anh ở nhà ngoan nhé, An An hình như có chuyện, em sang nhà cậu ấy xem thế nào."
"Em lại bỏ anh?"
Hàn Tuấn kéo vạt áo cô, trông cứ như cô đi rồi sẽ không về nữa vậy.
Cô vừa xỏ giày vừa nói:
"Anh làm sao đấy, tự nhiên lại bám người thế? Anh tìm bạn anh đi chơi đi, em cho phép đấy.
Nhưng cấm đến nơi có nhiều cô, rõ chưa?"
Anh gật gật đầu.
Bọn họ mới thành đôi gần một tháng nay, tất cả là nhờ Hàn Tuấn mặt dày đi theo cô, còn khá là tích cực sửa đổi, ít chơi bời, ngày ngày đi theo cắm rễ ở nhà cô.
Cả tháng rồi anh chưa tụ tập, đến nay được cô cho phép nhưng cũng chẳng vui mấy, bởi lúc nãy suýt nữa anh đã thành công chiếm được cô rồi thì lại bị phá đám.
Khâu Ảnh kiễng chân hôn lên môi anh một cái rồi xoa xoa đầu:
"Ngoan, về sẽ đền bù cho anh nhé."
Sau khi cánh cửa kia đóng lại, anh thu lại bộ dạng cún con, ngón tay cái trượt qua môi để lại dấu son nhàn nhạt, đôi mắt híp lại gian manh:
"Đền bù à?"
...----------------...
Khâu Ảnh vỗ vai Ninh An:
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Ninh An ngồi đó, kể lại hết mọi chuyện với Khâu Ảnh.
Nếu là trước kia, chuyện cô thường mơ thấy ác mộng hay chuyện cô thường khóc một mình khi nhớ Lewis, cô không dám kể với ai.
Nhưng bây giờ, cô rất cần một người bênh vực mình, cho mình một lời khuyên, một người mà cô có thể tin tưởng nói ra hết toàn bộ bí mật.
Và người đó không ai khác chính là cô bạn thân này.
"Thật sao? Anh ta bắt cậu xin lỗi, rồi từ lúc đến giờ vẫn không gọi điện cho cậu nói câu nào sao?"
Ninh An gật đầu sụt sùi.
"Quá đáng thật đấy.
Dù là cậu cũng có sai, nhưng sao anh ta dám lạnh lùng với cậu như thế? Cũng có phải cậu cố ý đâu mà."
Khâu Ảnh đấm đấm lên cái gối trên đùi, coi nó như Lý Tử Đằng mà đánh cho thoả thích, làm Ninh An dù đang buồn cũng phải bật cười.
"Vậy cậu còn muốn anh ta không? Hay muốn quay về với mối tình đầu?
Đứng trước câu hỏi này, cô bất chợt yên lặng.
Cô có muốn anh không? Đương nhiên là có.
Cô vốn không phải người hơn thua, việc cô đánh ghen với người con gái đó đã thể hiện rõ ràng rằng cô thích anh, thích đến mức muốn anh chỉ có mình là duy nhất.
Nhưng cô không biết liệu anh có còn cần cô nữa không.
"Tớ thích Tử Đằng."
"Được, vậy tớ sẽ giúp cậu giành lại."
Khâu Ảnh hai tay nắm chặt quyết tâm.
Chỉ cần Ninh An muốn, cô gái này luôn hết sức mình giúp đỡ.
Tuy rằng chẳng biết cô ấy dùng cách gì giúp cô đối đầu với cô tiểu thư kia, nhưng chỉ cần có một người bạn sẵn sàng vì mình như thế này đã là một niềm an ủi