Ninh An nói sẽ quyết tâm quên đi người cũ không phải là nói suông.
Buổi sáng sớm hôm sau, khi Lý Tử Đằng rời khỏi nhà cô đến công ti, cô lôi ra một chiếc hộp lớn cất giấu trong nhà kho.
Khẽ lau qua một lớp bụi mỏng trên bề mặt, Ninh An khẽ mở chiếc hộp ra, trước mắt cô là toàn bộ vật kỷ niệm giữa cô và mối tình đầu.
Có cuốn sổ nhật ký tình yêu mà cô viết bằng bút không màu, có bông hồng ép khô mà cô tự làm từ đoá hồng đầu tiên anh tặng, có chiếc điện thoại lưu đầy ảnh anh và cô, có tất cả những món quà sinh nhật anh tặng cô bên trong.
Lúc anh mới mất, à không đúng, bây giờ phải nói là từ sau khi nghĩ là anh đã mất, cô đã ôm những thứ này khóc hết bao nhiêu đêm dài.
Sau khi tâm trạng hồi phục một chút, cô mang hết toàn bộ mọi thứ để vào chiếc hộp này, bởi lẽ nếu như nhìn thấy chúng hằng ngày, chắc có lẽ ngày nào cô cũng sống trong biển nước mắt.
Tuy là vậy nhưng đến lúc về nước, cô vẫn nuối tiếc chúng nên đã đóng gói chúng mang về tận đây.
Vốn dĩ trước đây cô hay mở ra xem nên chiếc hộp không lúc nào là có bụi cả, nhưng thời gian qua vì hẹn hò với Lý Tử Đằng, không biết bao lâu rồi cô không động đến nó.
Ninh An cầm trên tay chiếc điện thoại cũ, cũng may tuy đã sập nguồn nhưng khi sạc vào thì vẫn mở lên được.
Nhìn qua những bức ảnh lần cuối, cô xoá đi toàn bộ dữ liệu trên máy, sau đó để nó vào chiếc hộp, đóng nắp.
Cô ôm chiếc hộp lớn đi tới bãi rác gần nhà, sau vài giây chần chừ thì dứt khoát đặt nó xuống rồi quay đầu đi thẳng, một lần cũng không dám nhìn lại.
Sau khi cô rời đi, đôi chân người nào đó bước ra từ sau bức tường, nhẹ nhàng đi đến trước chiếc hộp, ngồi xuống mở ra.
Đôi mắt người ấy phút chốc đỏ lên, bàn tay run run chạm lên những kỷ vật đó.
Anh nhấc chiếc hộp lên, mang theo nó mà rời đi.
Sau khi buông bỏ được quá khứ, Ninh An chợt cảm thấy nhẹ bẫng.
Có lẽ cô nên sớm làm như vậy mới phải, thà là đau đớn một lần mang nó đi bỏ, còn hơn giữ mãi nó, để bản thân nhìn thấy nó rồi cứ mãi đau lòng.
Cô sắm sửa đến cửa hàng hoa của mình.
Ngọc Diệu đến, lại như con chim sẻ tíu ta tíu tít xung quanh cô.
Cô bé khoe với cô rằng gần đây cô cứ đi suốt, bản thân đang thay cô chăm sóc cho mấy cây diệp hà sơn và chúng nó đều rất tươi tốt.
Ninh An nhìn cô bé mỉm cười, trao cho cô bé lời động viên.
Ngày trước cô nuôi trồng diệp hà sơn là vì Lewis, cô muốn chống lại hiện thực rằng mình không thể nuôi trồng được nó, cũng giống như cái cách cô phủ nhận rằng anh đã ra đi mãi mãi.
Ngay lúc này, cô đã định nói Ngọc Diệu không cần quá cố gắng nữa vì cô đã có thể từ bỏ rồi.
Nhưng nhìn cô bé đầy thích thú và tự hào, lại nhìn mấy cây đang