Tại chung cư của Khâu Ảnh.
Khác với khung cảnh tình cảm thi vị bên kia, bên này ồn ào náo nhiệt hơn hẳn.
Khâu Ảnh giãy giụa đánh đấm Hàn Tuấn khiến anh không còn cách nào đành phải vác cô lên vai.
Cô gái nhỏ đấm túi bụi vào lưng anh, vừa đánh vừa mắng:
"Đồ đàn ông thối tha, bỏ tôi xuống.
Tôi báo cảnh sát bây giờ."
"Đồ đàn ông bội bạc, dừng lại cho tôi."
Đến tận khi mở cửa vào nhà, cô nhóc vẫn còn chưa thôi la hét đuổi người.
Tai anh sắp bị cô hét đến thủng màng nhĩ, bèn không nói gì nhiều mà trực tiếp dùng hành động bịt miệng cô nàng.
Ấn cô lên tường, anh cúi đầu nút lấy chiếc miệng xinh đẹp đang không ngừng mắng chửi mình, nuốt hết những lời đanh đá ấy vào lòng, chìm đắm trong nụ hôn sâu.
Chỉ khi cảm nhận được làn nước âm ấm mằn mặn trên môi, anh mới giật mình mở mắt.
Khâu Ảnh khóc.
Lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
Nước mắt mềm mại của cô lại giống như gai nhọn châm vào tim anh.
Hàn Tuấn bối rối ôm chặt lấy cô.
"Xin lỗi.
Anh xin lỗi ốc tiêu.
Em chờ anh, chờ anh một chút thôi được không?"
Khóc đến thỏa thuê trong lòng anh, cô nhẹ đẩy anh ra khỏi mình.
"Vì sao tôi phải chờ anh? Chờ để làm con giáp thứ mời ba sau khi anh và Lý Mai Linh kết hôn à? Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Thêm một lần, bóng lưng nhỏ bé ấy quay về phía anh, rồi biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Hàn Tuấn đứng ở đó rất lâu, rất lâu, sau đó lặng lẽ khép cửa rời đi.
Hơn một tiếng trước.
Trong căn phòng nhỏ im ắng, người đàn ông mặc vét đen đang ngồi ôm đầu, bộ dạng lo lắng vì quyết định liều lĩnh của mình.
Nếu như người đó không đồng ý, thân phận của anh sẽ hoàn toàn bại lộ trước mắt kẻ thù.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra, một người đàn ông khác tiến vào.
Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn led hắt lên một phần khuôn mặt trắng cùng dáng người cao gầy của anh.
Người đàn ông ngồi trên ghế ngẩng đầu:
"Cậu đến rồi sao?"
Người đàn ông cao dong dỏng kia ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi dựa lưng ra sau, mắt nhắm nghiền:
"Biết được sự thật là như thế, tôi có thể không đến được sao?"
Nhìn thấy tâm trạng của người đối diện không tốt, anh cũng cảm thấy có một chút áy náy.
Nhưng sự thật thì vẫn cần vạch trần, để anh ta cả đời sống trong dối trá có lẽ cũng không phải điều gì tốt đẹp.
Hơn hết, việc tiết lộ bí mật cho anh ta là một trong những kế hoạch của anh, chỉ cần mạo hiểm thành công, con đường phía trước có lẽ sẽ dễ đi hơn nhiều.
Chỉ là đối với người đó, sự thật này hẳn là một cú sốc vô cùng lớn.
"Đã quyết định ngày đính hôn chưa?"
Người đàn ông đang nhắm bỗng mở bừng mắt khó chịu, lời nói ra cộc lốc:
"Đầu tháng sau."
"Vậy chỉ còn mười ngày nữa.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau lật đổ ông ta, đưa mọi chuyện ra ngoài ánh sáng."
Người kia không nói gì, lại yên lặng nhắm mắt.
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại kêu lên, người đàn ông mặc vét đen mở ra nghe.
"Anh Lee, không ổn rồi."
Lý Tử Đằng giật mình đứng dậy.
"Cái gì không ổn?"
Anh đã cho người đi theo bảo vệ Ninh An, bây giờ