Tất nhiên Cố Nam Ngạn không thể để một người phụ nữ làm chuyện này, nói với người đang trước mặt: "Cao Phỉ, tránh ra."
Tiếc là Cao Phỉ không nhúc nhích, còn nhiệt tình mời: "Cố đại ca, mau lên đi, đừng xấu hổ, tôi cõng anh."
Cố Nam Ngạn đầu đầy vạch đen: "Tôi không cần cô cõng, cô tránh ra đi."
“Tôi không cho!” Cao Phỉ cứng đầu, “Anh ngã đập mông, tôi hôm nay phải cõng anh”.
Cô vẫn luôn buồn rầu không biết làm sao để trả ơn Cố Nam Ngạn, cũng may, hôm nay cuối cùng cơ hội cũng đến, Cố Nam Ngạn ngã đập mông, cô có thể cõng anh lên núi?
Cố Nam Ngạn đối mặt với Cao Phỉ đang tùy hứng đột ngột không nói nên lời, định đi vòng qua cô, nhưng Cao Phỉ đột nhiên lùi lại, giữ chặt tay anh kéo về phía trước.
Cố Nam Ngạn bị sức lực mạnh mẽ kéo về phía trước, sau đó vững vàng rơi vào lưng ai đó.
Cao Phỉ đã sớm chuẩn bị, lập tức giữ chặt người phía sau, trực tiếp đứng dậy.
Khi Cố Nam Ngạn phản ứng lại, anh đã ở trên lưng của Cao Phỉ.
Không đúng, là ở trên lưng của anh.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cố Nam Ngạn sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi: "Cao Phỉ, thả ta xuống!"
Cao Phỉ cuối cùng cũng cõng được người trên lưng, giọng điệu đắc thắng: "Tôi không bỏ!"
“Thả tôi xuống!” Cố Nam Ngạn giãy giụa muốn xuống.
Thật không may, Cao Phỉ đang sử dụng cơ thể của anh, sức lực cực lớn, cánh tay gắt gao khoanh chân anh lại, Cố Nam Ngạn giãy giụa vài cái vẫn không xuống được.
Lưng Cao Phỉ vững vàng hơn, sau đó quay đầu nói với người đang không yên phận kia: "Cố đại ca, đừng giãy giụa nữa.
Tôi sẽ không để anh xuống đâu.
Anh mau an phận đi, bằng không hai chúng ta sẽ té đấy."
"Té về trước không sau, nếu té ngửa ra sau, tôi đè anh xẹp lép thì phải làm sao?"
Cố Nam Ngạn: "..."
Vì vậy, kết quả cuối cùng là Cố Nam Ngạn nằm trên lưng Cao Phỉ với vẻ mặt đen thui được cô cõng đi.
Anh nằm trên lưng Cao Phỉ trái tim treo lơ lửng, quan sát xung quanh, như thể sợ có người nhìn thấy.
Người đàn ông giả bộ làm người tốt kia cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, Cao Phỉ nghiêm túc cảm nhận trọng lượng của “Chính mình”.
Sau đó, nhịn không được nói: "Cố đại ca, tôi nhẹ quá."
"Tôi" này tất nhiên là ám chỉ cơ thể của chính cô ấy.
Cô chưa bao giờ biết cân nặng của mình đối với một người đàn ông là bao nhiêu, cho đến hiện tại cô trở thành một người đàn ông và cõng chính mình trên lưng, cô mới nhận ra cô thật sự rất nhẹ.
Cõng như chơi, không có nhiều gánh nặng, nhẹ đến mức Cao Phỉ cảm thấy cô có thể cõng Cố Nam Ngạn chạy 3000m.
Cố Nam Ngạn mặt tối sầm lại: "Muốn cõng thì cõng cho tốt."
Cao Phỉ: " Hắc hắc."
Cô cảm thấy Cố Nam Ngạn lúc này cực kỳ ngoan ngoãn nằm trên lưng cô làm người ta vô cùng yêu mến, cô nhớ khi còn rất nhỏ, cô nằm trên lưng cha của mình, coi cha như ngựa dũng mãnh mà cưỡi, hihi haha làm cho cha chạy nhanh lên.
Cao Phỉ đột nhiên muốn nhớ lại cảm giác khi còn bé, nói: "Cố đại ca, tôi cõng anh chạy thế nào?"
Sau đó, không đợi Cố Nam Ngạn đáp lại, cô trực tiếp cõng Cố Nam Ngạn chạy theo con đường nhỏ lên núi.
Một bên chạy một bên hét: “Xông lên!
"hí hí!
Cố Nam Ngạn: ...!điên rồi.
Anh nằm trên lưng một người phụ nữ, gió mạnh thổi đến, tóc bay hết về phía sau, cảnh vật nhanh chóng bỏ lại phía sau.
Anh đời này chưa từng trải qua cảm giác này.
Người phụ nữ này vẫn la hét "Xông lên" "Hí hí".
Rõ ràng là Cố Nam Ngạn sắp điên rồi, nhưng lại nhịn không được mà cười, không biết tại sao.
Phong cảnh thật đẹp, đầu óc anh hiện giờ đều là Cao Phỉ, đáng yêu muốn chết.
Anh cảm thấy cả thế giới đột nhiên trở nên ôn nhu, máu nóng ấm áp chảy ra.
Chỉ là anh thực sự sợ hãi khi chạy như thế này, Cố Nam Ngạn vỗ vai Cao Phỉ đang chạy vui vẻ: "Cao Phỉ! Cao Phỉ!"
Anh cao giọng: "Cao Phỉ!"
Cao Phỉ lúc này mới nghe giọng nói Cố Nam Ngạn và thả chậm bước lại: "Cố đại ca xảy ra chuyện gì?" Cố Nam Ngạn che giấu nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: "Thả tôi xuống!"
Cao Phỉ nghe xong liền giữ chặt anh trên lưng: "Không cho."
Cố Nam Ngạn: "Mau thả tôi xuống!"
Cao Phỉ không nghĩ tới Cố Nam Ngạn sẽ không thích loại cảm giác này, rõ ràng lúc nhỏ cô rất thích kia mà.
Cao Phỉ giọng điệu thương lượng: "Vậy tôi cõng anh đi từ từ?"
Cô nói: "Cố đại ca, anh để tôi cõnganh đi mà."
"Dù sao hôm nay tôi cũng không thả anh xuống"
Cố Nam Ngạn không nói nên lời, chỉ cảm thấy mình đang ở trên một con tàu hải tặc không thể xuống được.
Lúc ẩn lúc hiện như hải tặc.
Cao Phỉ ngừng chạy, cõng Cố Nam Ngạn trên lưng, thong thả đi trên con đường lên núi.
Không ai trong số họ nói chuyện.
Cố Nam Ngạn không nói chuyện bởi vì anh cảm thấy xấu hổ khi được Cao Phỉ cõng.
Còn về Cao Phỉ ...
Cố Nam Ngạn hình như nghe thấy Cao Phỉ đang hát.
Nhưng cũng không phải đang hát, mà đang ngân nga.
Cô đang ngâm nga bài hát nào?
Cố Nam Ngạn dựng lỗ tai nghiêm túc lắng nghe, nghe Cao Phỉ nhẹ nhàng ngân nga: "giọt, giọt, giọt, giọt, giọt, giọt, ......"
Một bài hát vui tươi quen thuộc với người dân cả nước, < Trư Bát Giớt cõng vợ >.
Cố Nam Ngạn: "..."
Sự ôn nhu trong lòng vừa rồi biến mất, nghe xong tức đến nghẹn ngực, chỉ cảm thấy chính mình sớm muộn gì cũng bị tim mà chết.
Ai mẹ nó là Trư Bát Giới, không đúng, vợ?
Cố Nam Ngạn: "Cao Phỉ."
Cao Phỉ: "Hả?"
Cô dừng bài hát mà mình đang ngâm nga: "Cố đại ca, anh sao vậy?"
Cố Nam Ngạn thấy cô cuối cùng cũng dừng lại không ngâm nga nữa, quay mặt đi và nói: "Không có gì."
Cao Phỉ hỏi, "Cố đại ca, mông của anh còn đau không?"
Vẻ mặt của Cố Nam Ngạn khẽ run rẩy.
Cao Phỉ: "Chờ lên đỉnh núi phía trước, tôi thả anh xuống đi dạo một lát được không?"
Hiện tại con đường nhỏ không ai, cõng đi cũng không sao, nhưng trên đỉnh núi có người, nếu bọn họ bị nhìn thấy sẽ rất phiền phức.
Cố Nam Ngạn biểu cảm mặt thối: "Cô tốt nhất bây giờ bỏ tôi xuống."
Cao Phỉ đắc ý lắc đầu: "Như vậy không được."
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Cố Nam Ngạn dường như đã chấp nhận số phận của mình, nằm trên lưng của Cao Phỉ, bình tĩnh lại.
Anh đang nghĩ Cao Phỉ thật có bản lĩnh làm anh tức hộc máu, nhưng nếu có thể đổi lại, về sau anh cũng muốn cõng Cao Phỉ như bây giờ .
Tất nhiên, tiền đề là Cao Phỉ không trên lưng anh ngâm nga < Trư Bát Giới cõng vợ > .
Cố Nam Ngạn đưa tay ra véo véo Cao Phỉ, cũng là khuôn mặt của chính mình.
Xúc cảm không tồi.
Coi như là trừng phạt.
...
Cao Phỉ cõng Cố Nam Ngạn trên lưng một hơi leo từ sườn núi lên đỉnh núi.
Cô phát hiện người đàn ông này thể lực rất tốt, leo núi còn cõng người trên lưng, nhưng không hề mệt mỏi thở dốc, eo không đau, chân cũng không đau.
Trách không được có cơ bụng tám múi.
Cao Phỉ đỏ mặt, không dám nói với Cố Nam Ngạn buổi tối lén vén áo lên đếm số cơ bụng.
Trước khi lên đến đỉnh núi, Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng được như ước nguyện, được thả xuống đất.
Đứng trên đỉnh núi quan sát, có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật, họ phát hiện những người trong chương trình đều ở đó.
Thường ngày Thạch Tử An nhìn thấy "Cao Phỉ", hận không thể lập tức dính vào, nhưng hôm nay nhìn thấy "Cao Phỉ", cậu ta chu miệng lên, quay đầu đi và "hừ" một tiếng.
Rõ ràng cậu ấy rất tức giận vì bị lừa.
Hai nhiếp ảnh gia đi cùng Cao Phỉ và Cố Nam Ngạn nhìn thấy hai người, nước mắt lưng tròng chạy tới.
Cố Nam Ngạn mặt không đỏ tâm không nhảy nhìn nhiếp ảnh gia mà nói dối, "Chúng tôi đi toilet xong ra không thấy mọi người, cho nên tự mình lên núi."
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp rất mong đợi lần ghé thăm này của Cố Nam Ngạn, nhưng họ không ngờ ngay khi vừa mới đến nơi leo núi không bao lâu, Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ đều biến mất.
Hiện tại cả hai lại xuất hiện.
Còn nói với hai nhiếp ảnh gia là không tìm thấy mọi người.
Làn đạn: [Nhiếp ảnh gia đợi lâu như vậy, làm sao không tìm được]
[Hai người này đầu tiên lừa Thạch Tử An sau đó tới nhiếp ảnh gia, mục đích muốn ở cùng một chỗ]
[Tuyệt đối là trò mèo của hai người bọn họ! ]
[Nhưng Cố Nam Ngạn sáng nay vừa nói về phương diện tình cảm với Cao Phỉ hoàn toàn không có khả năng? ]
[Kia là như thế nào, các người không cảm thấy Cao Phỉ có thể mời Cố Nam Ngạn làm bạn thân trong giới đến tham gia chương trình quá không hợp tình hợp lý sao ? ! ]
[Không đúng, Cố Nam Ngạn có thể coi trọng Cao Phỉ ở điểm nào? Chả lẽ bộ ngực khủng kia? ]
[Đàn ông nào không thích ngực to, Cố Nam Ngạn lạnh lùng bức người cũng chưa chắc ngoại lệ.
]
[Tôi nghe nói Cố Nam Ngạn lạnh lùng vậy thôi chứ trên giường rất dũng mãnh.
Thẹn thùng.jpg]
[Cô nghĩ cái gì vậy! Cố Nam Ngạn nào phải loại phàm phu tục tử thô tục ấy! ]
[Chuẩn rồi! Hơn nữa buổi sáng Cố Nam Ngạn đối với Cao Phỉ rất lạnh lùng, anh ấy cứ nhìn vào điện thoại và không để ý Cao Phỉ ngồi bên cạnh.]
...
Cao Phỉ biết chắc cô và Cố Nam Ngạn cùng biến mất cùng xuất hiện, chắc chắn nhiều người sẽ suy đoán mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô đối với chuyện này rất bình tĩnh
Ngay khi cô xuất hiện vào buổi sáng, cô đã nói Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ về mặt tình cảm là không thể nào, họ chỉ là bạn bè bình thường, cho nên hiện tại mọi người suy đoán như thế nào, cũng chỉ là suy đoán.
Đầu năm nay muốn làm diễn viên, ai lại không có bất kỳ tin đồn tình cảm nào gây chú ý?
...!Cố Nam Ngạn trước đây dường như không có.
Cao Phỉ nghĩ đến đây, lập tức sững người., sợ hãi mà nhìn qua
Được rồi, hiện tại đã có, là cùng cô.
Vì vậy, Cao Phỉ một lần nữa cảm thán cho đến bây giờ Cố Nam Ngạn còn chưa ăn thịt cô, anh thật sự quá nice.
Lúc lên núi, mọi người chia nhau đi riêng, lúc xuống núi một đoàn đi cùng nhau.
Thạch Tử An cứng rắn không bao lâu, liền bắt đầu dính vào "Cao Phỉ".
Cậu ta hầm hừ: "Chị Cao Phỉ, tại sao buổi sáng chị lại bỏ rơi em!"
Cố Nam Ngạn có chút bất đắc dĩ đáp: "Tôi không có bỏ rơi cậu, lúc trở về kiếm cậu lại quên đường.
Không có cách nào."
Thạch Tử An nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
Cố Nam Ngạn: "Thật.".
Thạch Tử An: "Được rồi."
Cậu ta dường như đã tha thứ cho hành vi bỏ rơi cậu ta vào buổi sáng của Cao Phỉ và Cố Nam Ngạn.
Đường xuống núi dốc hơn khi lên núi, đường bằng, bậc thang lác đác đá.
Cao Phỉ đang nghiêm túc đi xuống cầu thang, đột nhiên, cô nghe thấy "Ầm!"
Chuyện gì đã xảy ra?
Cao Phỉ dừng bước, nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Đoàn người cũng dừng lại, Cao Phỉ nhìn thấy một vài người vây quanh lại, ở giữa là Hồ Y Tịnh.
Cô ta ngã xuống đất, Đàm Hân và Nghiêm Chuẩn dang tay đỡ cô ta.
“Có chuyện gì vậy?” Đạo diễn vội vàng đi tới.
Hồ Y Tịnh được đỡ dậy lắc đầu: "Không sao đâu.
Vừa rồi tôi giẫm lên đá, không cẩn thận bị ngã."
Đạo diễn: “Cô ngã ở đâu?"
Chương trình chuẩn bị rất đầy đủ, có bác sĩ mang theo dụng cụ y tế, anh ta lập tức đến chỗ Hồ Y Tịnh kiểm tra.
Kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng, ngoại trừ việc mắt cá chân của cô ta bị bong gân.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì là được rồi."
Đoàn người muốn tiếp tục xuống núi, nhưng mắt cá chân của Hồ Y Tịnh bị bong gân, tuy không tổn thương gân cốt, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đau.
Đường xuống núi vẫn còn một đoạn đường khá xa.
Không thể để cô ta khập khiễng đi như thế này.
Hồ Y Tịnh có vẻ kiên định nở nụ cười: "Không sao, tôi có thể theo kịp mọi người."
Cô ta đi khập khiễng, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Triệu Vũ một bên nói: "Quên đi, nếu không tôi cõng cô."
Mặc dù có mặt rất nhiều nhân viên công tác và các nhiếp ảnh gia đi cùng nhưng theo qui định của chương trình truyền hình thực tế thì nhân viên công tác không được phép tham gia.
Đây dường như là khoảnh khắc gắn kết tình bạn của sáu vị khách mời.
Nghiêm Chuẩn thấy thế, nói với Triệu Vũ: "Chúng ta sẽ thay phiên nhau cõng.
Phía trước vẫn còn một đoạn khá xa.
Anh cõng một mình mệt lắm."
Mặc dù Thạch Tử An cùng Hồ Y Tịnh không nói qua nhiều, nhưng với tư cách là một trong ba nam khách mời thuê chung, cậu ấy vẫn giơ tay: "Thêm em nữa."
Cao Phỉ nhìn ba người họ ở đó, quyết định thay phiên nhau cõng Hồ Y Tịnh xuống núi.
Sau đó nhìn nhìn, thấy ánh mắt mọi người tập trung lên cô.
Những người này nhìn cô làm gì?
Cao Phỉ có chút ngốc, sau đó định thần, mới phản ứng được một chuyện.
Má!
Cô dường như cũng là một người đàn ông!
Cô hiện tại là Cố Nam Ngạn, người đang ở đây với tư cách là khách mời.
Nghiêm Chuẩn, Triệu Vũ, Thạch Tử An, cả ba đều nói sẽ thay phiên cõng cô ta.
Cố Nam Ngạn, là một khách mời nam, sao lại không có thái độ gì?
Cao Phỉ: "..."
Cô bắt gặp ánh mắt của Hồ Y Tịnh, một lần nữa nhớ tới tập trước trong chương trình phát sóng trực tiếp, cô ta nói cô ta cũng thích Cố Nam Ngạn, còn cùng với fans cô xé nhau, công kích cá nhân cô.
Con mẹ nó, cô không muốn cõng Hồ Y Tịnh!
Hơn nữa cô là phụ nữ đó! Cô chỉ là một người phụ nữ sống trong cơ thể Cố Nam Ngạn thôi!
Nhưng làm