Sau khi Cao Phỉ nghe thấy giọng nói này, trong lòng run lên.
Cô lần nữa cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm màn thầu của mình.
Bàn tay bẩn, móng tay có bùn, bàn tay tuy bẩn nhưng xương ngón tay nhỏ thon dài, mềm mại.
Và điều quan trọng nhất là, cái này, giống bàn tay phụ nữ.
Cao Phỉ đối với bàn tay này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Bởi bàn tay này là của cô, bàn tay thuộc về người phụ nữ Cao Phỉ.
Cao Phỉ trong lòng fuck một tiếng thật to.
Như thế nào, như thế nào lại đổi lại rồi?
Như thế nào đột nhiên lại đổi về a a a a !
Cô nghe thấy bên tai mình âm thanh ồn ào, lập tức ngẩng đầu, phát hiện chính mình đang ở trên một đường phố cổ kính.
Mọi người trên đường đều mặc trang phục cổ trang, sau đó cách đó không xa, một chiếc máy quay phim màu đen dần dần tiến sát lại gần cô.
Sau khi nhìn thấy rõ máy quay phim, Cao Phỉ liền nghĩ đến thanh âm “ Action ” vừa rồi.
Cô phát hiện, chính mình không chỉ đã trở về, mà còn trực tiếp trở về ngay hiện trường quay phim.
Ý thức được sự thật tàn khốc tàn nhẫn này, cùng lúc đó ống kính ngày càng gần cô hơn, nhịp tim của Cao Phỉ Yến đột ngột dừng lại, cơ thể ngã thẳng ra sau.
Bên ngoài màn hình, đạo diễn Chu Vạn nhìn chằm chằm màn hình theo dõi một cách nghiêm túc.
Cảnh đầu tiên sau khi khai máy của < Trường An yêu sát > là quay cảnh đường phố phồn hoa của thành Trường An.
Trong tửu lâu lớn nhất thành Trường An, tiểu nhị bận rộn đến chân không kịp chạm đất, tiểu quán bên đường mùi hương đồ ăn từng đợt từng đợt bay đến, đường phố đông người qua lại, những người bán hàng rong lớn tiếng la hét rao bán hàng hóa, lũ trẻ tụ tập đá cầu, những người phụ nữ mua thức ăn và người bán đang gây gỗ với nhau.
Bên cạnh sự phồn vinh nơi đây, đương nhiên cũng có những tầng lớp dưới đáy xã hôi, một tiểu ăn mày lưu lạc đầu đường vừa ăn cắp một cái màn thầu hấp trong lồng của người bán hàng rong rồi bỏ chạy, người bán hàng rong hùng hùng hổ hổ chửi bới nhưng không đuổi theo.
Tiểu ăn mày cầm lấy màn thầu vừa mới trộm được, ngồi xổm một góc đường ăn ngấu nghiến
Màn ảnh hiện tại chắc là tiểu ăn mày đang ăn ngấu nghiến.
Đáng tiếc tiểu ăn mày này lúc nhìn thẳng vào máy quay, ánh mắt của cô ta lúc đầu là sự trống rỗng, sau đó khi màn ảnh đến gần, sự trống rỗng trong đôi mắt cô ta dần dần chuyển thành bàng hoàng sợ hãi, và cuối cùng, mông cô ta trực tiếp ngã xuống đất.
Chu Vạn lập tức: "Cắt !"
Ông đứng dậy, nhìn Cao Phỉ, người đang ngã trên mặt đất kia, dùng loa nhỏ khuếch đại giọng nói: "Cao Phỉ!"
Cao Phỉ bị giọng nói này dọa sợ.
Cô rốt cuộc cũng phản ứng được chính mình hiện tại đang ở đâu, cùng với vừa rồi, chính mình đã làm gì sai.
Cao Phỉ từ trên mặt đất bò dậy suýt chút nữa khóc lên, cúi đầu nhìn về phía màn hình theo dõi: "Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi."
Chu Vạn nhìn người đang cúi đầu xin lỗi.
Ông không hiểu lúc Cao Phỉ đi thử vai đã biểu diễn tuyệt vời đến như vậy, làm sao khi bắt đầu quay cảnh đầu tiên, liền biến thành bộ dạng cẩu thế này.
Chu Vạn không vui ngồi xuống, tiếp tục dùng loa nhỏ: "Các đơn vị chuẩn bị, lại một lần nữa."
Cao Phỉ hoảng sợ nắm chặt màn thầu trong tay.
Cô đang đóng phim, nội dung cảnh này là gì, cô phải diễn như thế nào!
Cô mấy ngày nay một lòng một dạ tập trung vào nhân vật “ Lục Tuân” của Cố Nam Ngạn.
Còn về vai diễn “ Tiểu Dệt ” của mình, sự hiểu biết có giới hạn chỉ khi đọc kịch bản tình cờ xem qua, cho nên ấn tượng không sâu lắm.
Cái này so với loại học tra suốt ngày chơi bời nổ lực ôn tập hơn nửa tháng, đến lúc vào phòng thi nhìn đề mới phát hiện chính mình ôn sai môn, càng giống tạo nghiệp không phải sao?
Rất rõ ràng, đối với Cao Phỉ iện tại mà nói, không có rồi.
Cô lau mắt, tự nhủ chính mình không cần hoảng sợ, hiện tại còn chưa bắt đầu, vẫn còn cơ hội cứu vớt.
Sau khi bắt đầu quay thì các thiết bị ánh sáng đều đã được điều chỉnh tốt, diễn viên không thể tùy ý đi lại, Hạng Nguyên đứng ở xa, không thể nhìn thấy Cao Phỉ ra hiệu cho anh ta mau đưa kịch bản cho cô xem.
Cao Phỉ đành phải trong lòng tự mình phân tích.
Nhân vật của cô tên là "Tiểu Dệt", một tiểu ăn mày lưu lạc ở thành Trường An.
Hiện tại đang ở một góc trên đường, thời điểm cô xuyên về là ngồi xổm, trong tay cầm nữa cái màn thầu.
Nếu cô phân tích không sai, thì có lẽ tiểu ăn mày vì đói nên đã trộm hoặc cướp màn thầu, sau đó ngồi xổm bên ven đường ăn?
Lúc này, đạo diễn lại lần nữa hô "Action".
Diễn viên quần chúng trong một giây tiến vào trạng thái, lần lượt đi đi lại lại xung quanh.
Cao Phỉ nhìn màn thầu hấp trong tay, cắn một miếng.
Lần này đạo diễn không hô cắt nữa, mà chỉ điều chỉnh lại vị trí của một số diễn viên quần chúng, sau đó nói với Cao Phỉ vừa rồi cô ăn chưa đủ ngấu nghiến, cô là tiểu ăn mày, ăn mày đi trộm đồ ăn mà có thể ăn nhã nhặn như vậy sao?
Tổ đạo cụ đưa cho Cao Phỉ một chiếc màn thầu hấp mới.
Cao Phỉ nhìn màn thầu vừa lớn vừa trắng trong tay, chỉ có phẫn uất mà gật đầu: "Ừ."
...
Đêm đó, tại phòng khách sạn.
"Huhuhuhu hai chúng ta sao lại đột nhiên đổi lại được vậy huhuhuhu...."
Tiếng khóc của người phụ nữ nghe cực kỳ bi thương.
Cao Phỉ bật khóc nức nở, cực kì bi thương mà khóc, ngã vào tay vịn trên ghế sô pha.
Cố Nam Ngạn đối với người vừa mới tan làm về khóc đến trời đất tối sầm Cao Phỉ, nhất thời không biết an ủi thế nào.
Trước khi bắt đầu cảnh quay ngày hôm nay, anh đột nhiên cảm thấy chóng mặt, đến khi tỉnh lại, thì phát hiện chính mình đang ở trong phòng khách sạn, trước mặt là kịch bản của nam chính Lục Tuân trong < Trường An yêu sát >, bên cạnh còn ly trà sữa uống dỡ.
Dường như không có bất cứ điểm mấu chốt nào, cũng không cần biện pháp đặc biệt gì, đột nhiên, hai người lại hoán đổi về.
Cố Nam Ngạn lờ mờ nghe được chuyện hôm nay Cao Phỉ bị đạo diễn mắng khi quay cảnh đầu tiên, anh vươn tay xoa lưng người đang khóc trên sô pha, sau đó hỏi: "Có đói bụng không, em muốn ăn gì nào? "
"Hôm nay ăn khuya để thư giản.
Anh sẽ gọi một số đồ ăn để khách sạn mang đến phòng cho mình."
Kết quả bình thường người phụ nữ này nghe đến ăn khuya hai mắt đều sáng rực, hiện tại nghe thấy ăn khuya, lập tức lấy tay vịn vào sofa ho khan một tiếng.
Cố Nam Ngạn hoảng sợ, vội ngồi gần lại, "Làm sao vậy?"
Cao Phỉ không có nôn ra thứ gì, ngồi dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Nam Ngạn trước mắt: "Cố đại ca, anh có biết không, hôm nay em ăn một lần sáu cái màn thầu, sáu cái màn thầu huhuhuhu ..."
“Đạo diễn nói em ăn không đủ lực, không có sự ngấu nghiến người ăn mày lúc ăn, cứ yêu cầu làm lại một lần rồi một lần” trên mặt là nỗi đau khôn xiết khi kể lại chuyện cũ, “Nhưng em càng ăn càng no, càng ăn bụng càng căng, cho nên chính là càng ăn càng đơ, càng quay không tốt, cuối cùng vì ăn qua nhiều, trực tiếp nôn ra luôn huhuhuhu....”.
"Em không muốn ăn màn thầu hấp nữa, cả đời này em cũng không muốn ăn màn thầu hấp ..."
Cố Nam Ngạn vừa đau lòng vừa thương xót cho Cao Phỉ, người đang đứng ở thời khắc bi thương nhất trong cuộc đời.
Trên thực tế, những người quay quảng cáo đồ ăn phần lớn họ đều có kỹ xảo riêng, trước máy quay họ phải ăn ngấu nghiến, ngay khi máy quay rời đi, họ sẽ lập tức đem thức ăn trong miệng nôn ra.
Nếu ăn hết vào, làm bụng căng ra, đến lúc chụp hình thì phiền lắm.
Đáng tiếc, Cao Phỉ dường như không biết kỹ xảo này.
Cuối cùng Cố Nam Ngạn duỗi tay ra, ôm lấy Cao Phỉ đang khóc trên ghế sofa vào lồng ngực mình
Anh đưa tay xoa bụng cô qua lớp quần áo, sau đó hỏi: "Còn khó chịu không? Càn đến tiệm thuốc mua thuốc tiêu hóa không?"
"Hả?"
Cao Phỉ vốn dĩ đang khóc, nhưng đột nhiên bị Cố Nam Ngạn ôm vào lòng, lập tức an tĩnh lại.
Cô ngồi trên đùi của người đàn ông và cảm nhận được bàn tay của người đàn ông trên bụng mình.
Đây là lần đầu tiên, Cao Phỉ cảm nhận được Cố Nam Ngạn.
Là Cố Nam Ngạn, nguyên bản của chính anh.
Anh ôm chính mình vào lòng.
Lúc trước Cố Nam Ngạn thấp hơn cô, nhẹ hơn cô và sức mạnh kém hơn cô, nhưng hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược.
Cao Phỉ lúc này mới ý thức được, chính mình yếu đuối, đáng thương bất lực như thế nào trong lồng ngực người đàn ông.
Cố Nam Ngạn: "Còn khó chịu không?"
Khi nói chuyện hơi thở của anh phả vào tai và đỉnh đầu cô.
Tai của Cao Phỉ đỏ bừng một mãng.
Cô vô thức khẩn trương, cả người cứng đờ không dám lộn xộn, nói: "Vẫn, vẫn tốt."
Tuy cô ăn rất nhiều, nhưng hiện tại, cũng tiêu hóa được 7 8 phần rồi.
Cố Nam Ngạn cảm giác được người trong lòng cứng đờ, khẽ thở dài, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cao Phỉ nghe nhịp tim Cố Nam Ngạn bên tai, thành thật trả lời: "Cố đại ...! Cố Nam Ngạn, em vẫn còn một chút, một chút không quen chúng ta hiện tại như thế này."
Hiện tại Cố Nam Ngạn có một bộ ngực bằng phẳng, Cao Phỉ cuối cùng lần nữa, cảm nhận được sự khác biệt sâu sắc giữa nam và nữ.
Cố Nam Ngạn không buông tay ra, mà chỉ thay đổi tư thế để người trong lòng thoải mái hơn, anh nói:” Từ từ rồi sẽ quen, bạn gái.”
Cao Phỉ nghe được hai chữ “ Bạn gái” khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, không tự chủ được mà nắm lấy áo sơ mi trước ngực Cố Nam Ngạn.
Dù cả ngày hôm nay hoài nghi nhân sinh, vừa rồi còn khóc rối tinh rối mù, nhưng hiện tại, cô đã bình tĩnh, thấy ấm áp, trong lòng nhè nhẹ nổi lên sự ngọt ngào nho nhỏ.
Cao Phỉ chỉ đơn giản kể lại sự thật phản ứng của mình trong suốt một ngày: "Cuối cùng chúng ta cũng đã đổi về."
Cố Nam Ngạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Phỉ trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, cảm khái: "Đúng vậy, cuối cùng cũng đã đổi về."
Cao Phỉ cuối cùng ở trong lòng Cố Nam Ngạn nhu thuận một chút: "Chúc mừng chúng ta."
Cố Nam Ngạn: "Là nên chúc mừng thật tốt."
Cao Phỉ không nói tiếp, ở trong lồng ngực Cố Nam Ngạn giật giật, thay đổi tư thế thoải mái.
Cố Nam Ngạn mở miệng gọi cô : "Cao Phỉ."
“Hả?” Cao Phỉ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nụ hôn của Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng rơi xuống.
Và cuối cùng anh không cần tự nhắm mắt thôi miên chính mình, người anh hôn là Cao Phỉ chứ không phải chính mình.
Cố Nam Ngạn lần này hôn rất chậm, rất an tâm, thậm chí lúc đầu anh còn không nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức vẻ mặt ngượng ngùng, ửng hồng trên má Cao Phỉ.
Rõ ràng, lúc trước khi còn là đàn ông hai người đã hôn, không chỉ một lần, nhưng hiện tại đổi về, Cao Phỉ vẫn còn quá mức khẩn trương.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng kết thúc nụ hôn.
Đôi môi Cao Phỉ hồng hào, hơi hé mở, khuôn mặt ửng hồng ở trong lòng ngực Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng thở dốc, ngón tay nắm chặt cúc áo sơ mi của anh.
Trong phòng có một cái TV.
Cao Phỉ hơi nghiêng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình TV, thấy bộ dáng chính mình ở trong lòng ngực Cố Nam Ngạn.
A a a sao nhìn cô nhỏ bé vậy nè!
Cao Phỉ, người ngày hôm qua vẫn còn là một người đàn ông cao lớn, hiện tại lại bị bộ dáng của chính mình làm cho xấu hổ, cô thoát khỏi lòng ngực Cố Nam Ngạn, đối mặt với anh, ngồi