Sau Khi Ảnh Đế Biến Thành Cô Diễn Viên Bình Hoa

Chương 9


trước sau

Edit: QN.

Beta: Mâu.

Tối hôm đó, Cao Phỉ lấy điện thoại của mình để đăng nhập vào wechat thì thấy tin nhắn Hướng Nguyên gửi đến cho cô.

“Phỉ Phỉ, gần đây Thang Thục Tiệp rất nóng tính, em vừa nghe nói chị muốn kết thúc hợp đồng với chị ta đúng không?”

Cao Phỉ: “Đúng vậy!”

Nếu nói sau khi cô ký hợp đồng với Thang Thục Tiệp có gặp được chuyện gì vui vẻ không, thì đó chính quen biết người trợ lý Hướng Nguyên này.

Mặc dù Hướng Nguyên là trợ lý mà Thang Thục Tiệp đã sắp xếp cho cô, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt, có thể nói đây là người bạn duy nhất của cô. Tuy rằng bình thường hai người hay đấu võ mồm nhưng ở bên ngoài thì vẫn rất ăn ý với nhau. Có lúc gặp phải những người muốn xằng bậy với cô, Hướng Nguyên sẽ giúp cô né tránh. Đôi khi Thang Thục Tiệp mắng chửi cô Hướng Nguyên cũng sẽ giải vây, thậm chí còn lên tiếng thay cho cô.

Tất nhiên hậu quả của việc cãi lại đó chính là cả hai người đều bị mắng.

Hướng Nguyên: “Thật luôn sao! Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để hầu tòa, nếu thua rồi thì phải làm sao, em sợ Thang Thục Tiệp sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Vốn dĩ Cao Phỉ định nói cho Hướng Nguyên về việc cô hoán đổi thân xác với Cố Nam Ngạn, nhưng Cố Nam Ngạn đã nói nếu không có sự đồng ý của anh thì cô không thể nói cho người khác về việc này được. Cao Phỉ chỉ đành tạm thời giấu diếm: “Gần đây chị quen biết được một người bạn vô cùng tốt bụng có tấm lòng nhân hậu, anh ấy đã hứa sẽ giúp chị.”

Bây giờ định vị của Cố Nam Ngạn trong lòng Cao Phỉ chính là “Người bạn lương thiện, có tấm lòng nhân hậu”. Cho dù Cố Nam Ngạn có công nhận cô là bạn hay không thì cô vẫn đơn phương công nhận người bạn lương thiện, có tấm lòng nhân hậu Cố Nam Ngạn này rồi.

Hướng Nguyên: “… Có đáng tin không?”

“Có phải anh ta muốn chị, ừm, đền bù cho anh ta gì đó không?”

Những chuyện này cũng hiếm gặp, trước có rất nhiều nữ diễn viên Hồng Kông, Đài Loan ký hợp đồng bán mình với công ty, sau đó lại được các doanh nhân giàu có chuộc thân.

Cao Phỉ: “Không có đâu mà!”

“Thực sự là người có tấm lòng nhân hậu, lương thiện mà. Anh ấy đã nói sau này trả anh ấy cái gì cũng được nhưng chỉ không cần cái thân này của chị, càng không cần nói đến việc lấy thân báo đáp.”

“Cậu yên tâm đi, chỉ là bây giờ có một số việc chị không thể nói với cậu được, đợi qua một thời gian nữa chị nhất định sẽ nói cho cậu nghe!”

Hướng Nguyên cũng không hỏi thêm nữa: “Được!”

Anh ta đã làm trợ lý bên cạnh Cao Phỉ được bốn năm, hiểu được chuyện chấm dứt hợp đồng này đối với cô chính là được giải thoát: “Chị ráng né tránh mấy ngày này đi, đừng gặp Thang Thục Tiệp, em sợ chị ta sẽ đánh chị đấy, có chỗ nào cần giúp thì cứ nhắn với em, em nhất định sẽ giúp đỡ!”

Cao Phỉ: “Ừm ừm, gật đầu.jpg”



Cao Phỉ bắt đầu chuẩn bị tư liệu với cùng với Cố Nam Ngạn. Mặc dù đa phần đều có luật sư giúp đỡ, nhưng vẫn có một số tư liệu mà đương sự cần tự mình chuẩn bị.

Vậy mà trong thời gian đó Thang Thục Tiệp lại liên lạc với cô một lần nữa.

Có lẽ chị ta đã bình tĩnh lại, sau khi cân nhắc thiệt hơn lại cảm thấy để mất đi Cao Phỉ một cây rụng tiền vừa nghe lời vừa dễ bị bắt chẹt thì thật là lãng phí. Vì vậy lúc gọi điện thoại chị ta cười nói rằng có thể bàn bạc lại về tỉ lệ phân chia thu nhập, sau đó lại đe dọa bây giờ là tôi đang cho cô một cơ hội để hối hận, thưa kiện ra tòa án với tôi cô chỉ mất nhiều hơn được.

Người nghe điện thoại là Cố Nam Ngạn, lúc anh vừa nghe thấy giọng nói chói tai của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại thì lại nhớ đến dáng vẻ Thang Thục Tiệp ở trước mặt tên đại diện thương hiệu kia chặn đường “Cao Phỉ” vào buổi tối hôm đó, anh cúp máy mà không cần suy nghĩ.

Từ trước đến giờ Thang Thục Tiệp chưa bao giờ là người tốt. Cao Phỉ ở lại bên cạnh chị ta thì việc bị bán đi chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Luật sư tố tụng chuẩn bị tài liệu rất nhanh, Cao Phỉ không muốn làm lớn chuyện kết thúc hợp đồng, cô chỉ muốn thưa kiện trong lặng lẽ.

Một ngày trước khi vụ kiện được đệ trình lên tòa, Cao Phỉ lo lắng hơn bao giờ hết, cô lướt lướt weibo của mình sau đó lại quay sang nhìn Cố Nam Ngạn.

“Cố… thầy Cố.” Sau khi chọn đi chọn lại cô quyết định dùng cách xưng hô này nói với Cố Nam Ngạn: “Anh có thể chụp một tấm ảnh tự sướng được không?”

Cô Nam Ngạn đăm chiêu:?

Cao Phỉ cầm điện thoại: “Nếu anh không thích chụp tự sướng, tôi có thể chụp giúp cho anh.”

“Tôi muốn đăng weibo.”

“Hình trên weibo của tôi thường là hình tự chụp.” Dù sao thì cô cũng dựa vào mặt mà kiếm cơm trong giới giải trí. Khi cô đăng những thứ khác thì đều bị mắng, chỉ có đăng ảnh tự sướng thì sẽ ít người mắng chửi hơn, thậm chí còn nhận được vài bình luận “Dáng vẻ xinh đẹp thì có gì ghê gớm chứ, còn không phải do chỉnh sửa ra sao.”

Cố Nam Ngạn: “…”

Anh trực tiếp lấy điện thoại ra, mở camera trước lên, nhìn thấy được gương mặt Cao Phỉ hiện lên trên màn hình thì bấm chụp một cái, sau đó ném điện thoại sang cho Cao Phỉ. Thậm chí anh còn không thèm chỉnh lại ánh sáng hay sửa lại tóc tai, trang điểm thì lại càng không.

“Cầm lấy đăng lên đi.”

Cao Phỉ nhìn bức ảnh góc chết mà Cố Nam Ngạn vừa chụp trong điện thoại, cô khóc không ra nước mắt.

Tuy rằng đó vẫn là gương mặt của cô, nhưng dường như mọi biểu cảm của người trong bức ảnh đều nói lên “Tôi không phải là Cao Phỉ, tôi là Cố Nam Ngạn.”

Cao Phỉ không còn cách nào khác đành tự bỏ việc đăng ảnh tự sướng.

Cô lại cầm điện thoại lên, mở camera trước ra, khuôn mặt Cố Nam Ngạn hiện lên trên màn hình.

Gương mặt người đàn ông đẹp trai, đầy khí chất, ba trăm sáu mươi độ gần như không có góc chết.

Vì vậy Cao Phỉ chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại, trước là vuốt lại đầu tóc, sau đó di chuyển xung quanh để tìm góc độ và ánh sáng tốt nhất.

Lúc Cố Nam Ngạn ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu kiện tụng thì nhìn thấy Cao Phỉ đang đưa di động lên trước mặt anh chụp tự sướng.

Cố Nam Ngạn đen mặt, duỗi tay dùng nắp bút gõ lên đầu người đang chụp hình.

Cao Phỉ: “Ôi!”

Cô che đầu, mặt mày đầy tủi thân nhìn Cố Nam Ngạn.

Cố Nam Ngạn định cảnh cáo cô không được dùng mặt anh để chụp ảnh tự sướng, nhưng khi đối diện với Cao Phỉ đang ôm đầu tỏ vẻ tủi thân, không biết tại sao gương mặt trước mắt lại trở thành gương mặt của Cao Phỉ đang làm ra dáng vẻ này.

Làn da cô trắng nõn, tủi thân phồng má chu môi, làm cho người ta muốn duỗi tay véo lên hai má phúng phính ấy.

Cố Nam Ngạn ho khan một tiếng, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Sau đó anh định thần lại, trước mắt vẫn là gương mặt của chính anh.

Cao Phỉ xoa xoa chỗ trên đầu vừa bị Cố Nam Ngạn dùng nắp bút gõ lên. Cô để điện thoại xuống, sau đó nhích gần lại cùng Cố Nam Ngạn xem hồ sơ thưa kiện.



Sáng sớm hôm sau, tài liệu kiện tụng liên quan đến việc chấm dứt hợp đồng của Cao Phỉ chính thức được đệ trình lên tòa án. Cô không đăng weibo nói về chuyện chấm dứt hợp đồng, chỉ thở phào nhẹ nhõm sau khi hoàn tất quá trình làm thủ tục đệ trình lên tòa án. Nhưng chiều hôm đó, công ty Jetstar Media trong tay Thang Thục Tiệp bất ngờ đăng weibo với tiêu đề: “Nghệ sĩ Cao Phỉ của Jetstar Media đã vi phạm hợp đồng, cắt đứt liên lạc bỏ trốn, đồng thời từ chối trao đổi về việc kiện tụng nhằm kết thúc hợp đồng”.

Dưới đây là hình ảnh văn bản có đóng dấu chính thức của Jetstar Media, trong đó liệt kê về việc nghệ sĩ Cao Phỉ đã bỏ trốn gần đây, cắt đứt liên lạc với công ty và từ chối thực hiện các lịch trình theo quy định, điều này đã gây nên thiệt hại nghiêm trọng về kinh tế và uy tín của công ty. Hôm nay, công ty chúng tôi cũng đã nhận được đơn kiện của Cao Phỉ để chấm dứt hợp đồng, về sự việc này Jetstar Media sẽ dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.”

Gần đây giới giải trí khá im ắng, ngoài trừ việc Cố Nam Ngạn lần đầu tiên tham gia chương trình thực tế thể hiện kỹ thuật diễn xuất bùng nổ ra thì không còn gì. Bây giờ Jetstar Media vừa đưa ra thông báo, từ khóa “Cao Phỉ vi phạm hợp đồng bỏ trốn” lập tức lên hotsearch.

Cố Nam Ngạn đã sớm dự đoán được điều này, vì vậy ngay sau đó Cao Phỉ cũng đăng weibo. Trong đó liệt kê tỉ mỉ những chỗ bất hợp lý trong hợp đồng đã ký với Jetstar Media, bày tỏ chấm dứt hợp đồng là vì bảo vệ quyền lợi của bản thân

Cả hai bên trước sau đăng weibo, nếu là lưu lượng thì fans đã bắt đầu lên án, giúp cô chửi bới công ty, nhưng Cao Phỉ chỉ toàn tai tiếng xấu, lại không có fans. Mọi người thấy hai bên đều đăng weibo, cơ bản bên nào cũng tự cho mình đúng.

Thời hạn hợp đồng hai mươi năm của Cao Phỉ đúng là hơi lâu.

Hình như phân chia thu nhập nhận được cũng rất ít.

Nhưng việc đột nhiên bỏ trốn thì cũng chẳng tử tế gì. Đã là người trưởng thành thì dù thế nào cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Hơn nữa, trước đây cũng không phải Jetstar Media ép cô ký, lúc ký hợp đồng thì cô đã đồng ý mà. Tại sao bây giờ cô khi cảm thấy chính mình có thể kiếm được tiền thì lại muốn bỏ trốn.

Cùng lúc đó, Cao Phỉ đang ngồi trên ghế sô pha, tim đập liên hồi nhìn những bình luận tranh cãi đó. Vốn dĩ cô cho rằng dựa theo tính cách của Thang Thục Tiệp thì chị ta sẽ tức điên cuồng mua thủy quân mắng chửi cô, nhưng hình như bây giờ chị ta lại không làm như vây, sao lại có thể như thế được?

Cố Nam Ngạn bưng một ly sữa đến để trước mặt cô: “Không sao đâu, qua vài ngày là hết thôi.”

Những kiểu tin tức như nghệ sĩ cùng công ty ồn ào kết thúc hợp đồng ở trong giới không hiếm lạ gì. Hai bên đều tự cho mình đúng, tôi nói thì tôi có lý, anh nói thì anh có lý, cứ chờ đến khi hết hot thì sẽ không còn ai nhớ đến nữa.

Đồng thời đối với vụ kiện này, luật sư cho rằng phần thắng bên họ là rất lớn.

Cao Phỉ nhìn thấy ly sữa Cố Nam
Ngạn đưa cho cô: “Cảm ơn.”

Cô ngồi khoanh chân lại, làm mới trang chủ của mình lần nữa trước khi thoát weibo.

Sau đó cô nhìn thấy một số blogger giải trí đã chia sẻ lại bài đăng vừa rồi.

“Nữ diễn viên Cao Phỉ chuẩn bị kiện công ty để chấm dứt hợp đồng? Đoạn ghi âm chuyện Cao Phỉ ký hợp đồng với người đại diện bị phanh phui. Trước đây cô ta khóc lóc năn nỉ người đại diện ký hợp đồng, bây giờ tại sao lại trở mặt hủy hợp đồng bỏ trốn?”

Cao Phỉ nhìn thấy tiêu đề này.

Cô giống như bất ngờ bị người ta bóp cổ, không thở được, ngón tay run rẩy nhấn mở đoạn ghi âm đó.

Trong nhà rất yên tĩnh, tiếng khóc từ đoạn ghi âm kia lại càng đặc biệt rõ ràng hơn.

Cố Nam Ngạn bị tiếng khóc trong đoạn ghi âm kia thu hút, anh dừng bước.

Bản ghi âm tự động phát.

— Chị Thang ơi, cầu xin chị, cầu xin chị ký hợp đồng với em, sau này em nhất định sẽ cố gắng làm việc, sẽ nghe lời chị.

— Cô còn nhỏ, tôi không dám ký hợp đồng với cô, ba mẹ cô đâu?

— Em không còn nhỏ nữa, huhuhu, ba mẹ em không có ở đây, em đã đủ mười tám tuổi rồi, chữ ký của em đã có hiệu lực rồi, em muốn làm minh tinh, em muốn kiếm tiền. Chị có thể ký hợp đồng với em không, cầu xin chị, huhuhuhuhu… Cầu xin chị hãy giúp em, chị có thể giúp em trả tiền không, sau này tiền em kiếm được đều đưa cho chị, nếu không những người đó nhất định sẽ bắt em lại huhuhuhu.

— Nhưng cô biết đấy, không ai muốn vướng vào mấy chuyện rối rắm lùm xùm kia của cô cả. Những kẻ cho vay nặng lãi đều là những tên liều mạng, tôi đâu dám chọc vào họ, với lại Jetstar không thiếu nghệ sĩ. Hay là tôi cho cô ít tiền, cô đi tìm người khác giúp cô giải quyết đi.

— Chị Thang chị đừng đuổi em đi, thật sự cầu xin chị huhuhuhu…

Đoạn ghi âm kết thúc trong tiếng khóc đau khổ và tuyệt vọng của cô gái.

Đoạn ghi âm rõ ràng đã dừng lại nhưng dường như phòng khách vẫn vang vọng đoạn âm thanh đó, vang vọng tiếng khóc của cô gái.

Cả người Cao Phỉ cứng đờ ra, cô nhìn chằm chằm phía trước, đột nhiên lạnh đến rùng mình.

Bản ghi âm được tung ra vào lúc chín giờ tối, gần như ngay lập tức từ khóa “Cao Phỉ vị phạm hợp đồng bỏ trốn” chiều nay bị đẩy xuống vị trí thứ hai trên hotsearch. Từ khóa đầu tiên trở thành “Đoạn ghi âm của Cao Phỉ” với màu đỏ thẫm.

Buổi chiều, những người vẫn đang ở trung lập giữa việc Cao Phỉ và công ty bên nào cũng tự cho mình đúng, sau khi nghe xong đoạn ghi âm, thì lập tức bừng lửa giận, kéo nhau đến weibo cô.

Bình luận trên weibo tăng vọt.

“Mẹ nó, đồ súc vật này đúng là quá vong ơn bội nghĩa rồi, hồi xưa khóc lóc xin người ta ký hợp đồng với mình, bây giờ cánh cứng cáp rồi thì lại muốn chạy mất.”

“Nghe nói năm đó Cao Phỉ thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, bọn chúng đuổi đến tận nhà đòi nợ, người đại diện không những giúp cô ta trả nợ mà còn đưa cô ta vào giới giải trí. Nhiều năm như vậy lại nuôi phải một con sói mắt trắng.”

“Người đại diện thật sự rất tốt nha, biết cô ta vẫn còn nhỏ nên đã hỏi ba mẹ cô ta đâu. Với lại người đại diện đã nói rất nhiều lần là không muốn ký với cô ta. Là chính Cao Phỉ cầu xin người ta ký với mình mà, đúng chứ?”

“Phân chia trong hợp đồng đúng là rất thấp, nhưng người ta từ trước đến giờ đâu có cầu xin cô ta ký, đã nói rất rõ ràng rồi mà.”

“Đây đúng là ví dụ điển hình cho việc lấy oán trả ơn mà, loại phụ này mà cũng xứng đáng để thích Cố Nam Ngạn sao, biến mẹ cho ông đây!”

“Rốt cuộc Cố Nam Ngạn đã làm gì sai để bị loại người ghê tởm như vậy thích chứ.”

Rất nhanh những cụm từ “sói mắt trắng”, “vong ơn phụ nghĩa” đã tràn ngập dưới bình luận và trong tin nhắn riêng tư trên weibo của Cao Phỉ, bọn họ điên cuồng công kích cuộc sống riêng tư của cô.

“Tôi thật sự đã nôn rồi đấy, bây giờ vội vàng kết thúc hợp đồng như vậy chắc là đã tìm được kim chủ rồi chứ gì?”

“Bò lên con đường này đến bây giờ, không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi, không sợ mắc bệnh X sao?”

“Cao Phỉ sb Cao Phỉ sb Cao Phỉ sb Cao Phỉ sb [1].”

[1] sb: có nghĩa là “ngu ngốc” (sb = 傻屄, 傻 đọc là sọa, nghĩa là ngu xuẩn).

“Chúc cho những bộ phận giả trên gương mặt Cao Phỉ sẽ sớm bị thối rữa, túi silicone trong ngực cô sẽ phát nổ trong đêm nay.”

“Mãnh liệt yêu cầu phong sát cô ta.”



Điện thoại Cao Phỉ vang lên không ngừng, bị oanh tạc dữ dội.

Cố Nam Ngạn trực tiếp chuyển sang chế độ máy bay, khi nhìn thấy những lời nhục mạ quá đáng kia, anh không kìm được mà bật ra một câu chửi tục.

Anh ném điện thoại xuống, nhìn về phía Cao Phỉ.

Lần này Cao Phỉ thậm chí còn không khóc được, cô ngồi ngơ ngác trên sô pha, trong đầu đào ra đoạn ký trong bản ghi âm lúc cô khóc lóc cầu xin Thang Thục Tiệp ký hợp đồng với cô.

Cô mấp máy môi, đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải tôi tiêu đời rồi không?”

Cố Nam Ngạn hít sâu một hơi, để chính mình bình tĩnh lại trước.

Anh nói: “Nghe đây Cao Phỉ, cô không hề sai.”

“Người bỏ rơi người thân của mình không phải là cô, người vay nặng lãi cũng không phải là cô. Lúc đó cô chỉ mới mười tám tuổi thôi, có người uy hiếp muốn bán cô đi, tất nhiên cô phải cố gắng hết sức để tự bảo vệ chính mình.”

Cao Phỉ vẫn đờ đẫn ra: “Nhưng mà là tự tôi muốn ký, bây giờ cũng chính tôi muốn hủy.”

Cố Nam Ngạn: “Con người ta ở những độ tuổi khác nhau và những thời điểm khác nhau sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau. Có lẽ Thang Thục Tiệp đã từng giúp cô, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô phải bán mạng cho cô ta cả đời.”

Cao Phỉ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: “Thật… thật vậy sao?”

Cố Nam Ngạn: “Những năm này cô đã kiếm được bao nhiêu lần một trăm vạn, cô có từng tính qua chưa?”

Sau khi nghe xong mấy lời này, Cao Phỉ cắn môi, dường như những lời Cố Nam Ngạn nói lúc nào cũng có thể thức tỉnh người khác, tựa như vừa rồi lúc cô bị áp đảo đến mức muốn gục ngã bởi những lời mắng chửi ác ý.

Cô lại nhớ đến dáng vẻ Cố Nam Ngạn bận rộn suốt mấy ngày nay vì hợp đồng của mình, cuối cùng ánh mắt cô cũng dứt khoát lên: “Tôi liên lụy anh rồi, thật xin lỗi.”

Cố Nam Ngạn thở dài: “Cô không hề có lỗi với tôi.”

Anh biết bây giờ tâm trạng của Cao Phỉ rất phức tạp, gặp phải chuyện như vậy giống như rơi vào bế tắc không có cách nào giải quyết được.

Anh lại nghĩ đến tiếng khóc trong đoạn ghi âm vừa rồi, từ trước đến giờ chưa có giây phút nào khiến cho người khác đau lòng đến vậy.

Cố Nam Ngạn đi vắt một cái khăn ướt đưa đến cho Cao Phỉ lau mặt.

Anh đưa khăn mặt qua: “Tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

Cao Phỉ nghĩ đến trước kia Thang Thục Tiệp bắt cô uống xuống ly rượu kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kết thúc hợp đồng.”

Đoạn ghi âm kia là sự thật nhưng Thang Thục Tiệp hoàn toàn chẳng phải người tốt như trong đoạn ghi âm đó, cô sẽ nghĩ ra cách, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Cố Nam Ngạn nghe thấy âm báo tin nhắn của điện thoại.

Bây giờ anh đang ở trong cơ thể của Cao Phỉ, anh mở khóa điện thoại của Cao Phỉ.

Giao diện wechat.

Cố Nam Ngạn nhìn lướt qua giao diện wechat của Cao Phỉ, cô ấy có mấy tin nhắn được ghim trên cùng, một cái là tin nhắn với đoàn đội của Jetstar trước đây, một cái là tin nhắn trò chuyện với anh, còn có một cái nữa là để nói chuyện với Hướng Nguyên.

Ở đầu bên kia Hướng Nguyên vừa gửi qua một tin nhắn.

Cố Nam Ngạn nhớ rằng Hướng Nguyên là trợ lý của Cao Phỉ, vì vậy anh nhấn mở tin nhắn.

Hướng Nguyên: “Cao Phỉ, sao chị không nhận cuộc gọi của em? Di động cũng tắt máy luôn!”

“Nhanh đến đây!”

“Chị mau nhìn cái này thử đi!”

“Cao Phỉ xuất hiện nhanh đi!”

Thứ Hướng Nguyên muốn Cao Phỉ xem chính là một bức ảnh.

Cố Nam Ngạn đăm chiêu nhìn bức ảnh đó.

Là một bức ảnh chụp chung một nam một nữ, nữ chính là Thang Thục Tiệp, người đàn ông thì tầm khoảng bốn mươi tuổi, trên tay còn có một hình xăm lớn.

Trong bức ảnh kia, Thang Thục Tiệp như chim non nép vào lòng ngực người đàn ông, rõ ràng hai người là tình nhân của nhau.

Cố Nam Ngạn từ điện thoại ngẩng đầu lên nhìn sang Cao Phỉ, cuối cùng anh vẫn đưa bức ảnh đến trước mặt cô.

“Cô nhìn thử bức ảnh này xem, có quen biết không?”

Cao Phỉ ngước mắt liếc nhìn qua một cái.

Sau đó cô bỗng nhiên khựng lại.

Người phụ nữ đó chính là Thang Thục Tiệp, tất nhiên cô có quen biết, về phần người đàn ông mà Thang Thục Tiệp thân mật dựa vào…

Đồng tử Cao Phỉ đột nhiên co rút lại.

Đó rõ ràng chính là người đàn ông bốn năm trước đã bắt cóc cô đi rồi ép buộc cô trả tiền vay nặng lãi, còn nếu không trả thì sẽ bán cô vào sòng bạc!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện