15
Kể từ ngày hôm đó, tổng tài càng thích chơi trò yêu đương.
Khi về nhà, đều phải mua hoa, mang bánh kem, có khi còn sẽ tặng quà cho cậu.
Thế thân cái gì cũng không chê, nhưng đáy lòng kỳ thật càng muốn phải chi là tiền mặt hay cho mấy ngày phép thì càng tốt, đáng tiếc là không thể nói.
Buổi sáng tổng tài còn có thể gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đang làm gì.
Thế thân không thích trong thời gian tan việc phải trả lời mấy tin nhắn công việc, nhưng ngại dâm uy của ông chủ, thông thường sẽ tùy tiện sẽ gửi sticker có lệ lại cho tổng tài.
Tổng tài giống như trăm ngàn năm rồi không có ai chịu nhắn tin qua lại cùng hắn vậy á, cứ việc cậu cứ rep lại đống sticker, vậy mà cũng vô cùng hiếm lạ, làm không biết chán.
Duy nhất có một lần không trả lời, là bữa ngày nghỉ của thế thân.
Bình thường ngoại trừ tổng tài, thì không có người nào gửi tin nhắn cho thế thân, vì thế khi nghỉ cậu dứt khoát tắt máy điện thoại.
Không ngờ ngày hôm đó về nhà, cậu vừa vào cửa, liền nhìn thấy trong nhà một đống ngổn ngang, trên mặt đất chỉ riêng ly thôi liền bị bể hết hai cái.
Tổng tài ngồi ở trên sô pha, đôi mắt đều đỏ, hung dữ hỏi: “Tại sao không trả lời tôi?”
Thế thân nói: “Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ.”
Tổng tài lại đập bể thêm cái ly: “Hôm nay là thứ bảy!”
Căn cứ theo hợp đồng, cuối tuần là ngày đi làm của cậu, cậu chỉ có thể chọn một ngày nghỉ vào ngày thường.
Cậu nói: “Hôm trước tôi đã xin nghỉ với anh rồi, anh đã đồng ý.”
Tổng tài rõ ràng là quên mất, nhưng sau khi nhớ ra lại vẫn mạnh miệng: “Em còn có chuyện đứng đắn gì có thể làm, khăng khăng phải nghỉ một ngày?”
Cậu cúi đầu, giọng điệu không tự tìm đường chết như từ trước đến giờ, “Tham gia kỳ thi đại học chính quy.”
Tổng tài ý thức được đã nói sai rồi, mà lại không hạ giọng xin lỗi được, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đi mất.
16
Buổi tối thế thân tự giác tăng ca thu dọn gian phòng bừa bộn, nhanh chóng về phòng.
Hôm nay là kỳ thi đầu tiên của cậu, chỉ thi một môn để kiểm tra trình độ. Sau khi thi xong cậu cảm thấy không tệ, nghĩ thầm lần sau có thể đăng ký thi bốn môn, tranh thủ sớm lấy được bằng cấp chính quy.
Sau khi kiểm tra lại sắp xếp một lần nữa, thế thân hài lòng thỏa dạ mà đi ngủ.
Nhưng mới nhắm mắt không được năm phút, liền có người mở cửa phòng cậu.
Cậu với tổng tài không cùng phòng, cậu là một con sen quốc dân hết giờ làm liền kiên trì về phòng của mình. Dù cho tổng tài làm đến 3 giờ sáng, cậu cũng có thể trong vòng 3 phút sau khi tổng tài kết thúc liền một phát đứng lên “tan ca” trở về phòng của mình.
Cậu không biết tổng tài tới làm cái gì, bèn ngồi dậy.
Tổng tài đứng ngược sáng ở cạnh cửa, giọng điệu không được tự nhiên: “Đây là