Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Trời đã về khuya, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa lác đác.
Đèn trong Văn phòng Đội Điều tra Hình sự trên tầng ba của Sở Cảnh sát Thành phố vẫn sáng đèn.
Mai Lỵ ngáp một cái có chút buồn ngủ, cô khẽ liếc nhìn phòng làm việc của đội trưởng, đèn còn sáng, qua ô cửa kính có thể nhìn thấy Vãn đội lật xem thông tin.
Từ khi cô tốt nghiệp năm ngoái rồi gia nhập đội Hình sự đến nay, có mấy lần tăng ca đều là lúc ăn tết cấp trên đến kiểm tra, lão Tằng yêu cầu họ ở lại làm việc cho có mặt.
"Hôm nay mấy giờ chúng ta tan ca đây?" Mai Lỵ nhỏ giọng hỏi.
Hà Hiểu Phong lắc đầu tỏ ý cũng không biết.
Mai Lỵ ấy một tiếng "Không lẽ làm cả đêm đấy chứ?"
Lời này bị Ngô Cường bên cạnh nghe được, anh liếc mắt nhìn rồi nói "Nếu không quen thức khuya tăng ca thì nên suy nghĩ chuyển sang bộ phận khác càng sớm càng tốt đi.
Ở đội điều tra Hình sự chuyện này là rất bình thường."
Mai Lỵ bị nói đến má nóng lên, vội giải thích "Cường ca à, em không có ý đó.".
ngôn tình tổng tài
"Được rồi, cô còn nhỏ nên nói như vậy thôi, rút kinh nghiệm sau này nhớ để ý một chút." Điền Quân từ bên ngoài trở về, nói một tiếng với Ngô Cường rồi đi gõ cửa phòng làm việc đội trưởng, nói "Vãn đội, đã kiểm tra lại hiện trường, không có phát hiện vết mực nào, vết mực trên mũ của Hoàng Giai hẳn là dính vào ở nơi khác."
Vãn Hồi Chu gật đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay thấy đã gần mười hai giờ, anh bận rộn không có để ý thời gian, lập tức đứng lên nói "Nói với mọi người trước để đó đi, ngày mai tiếp tục."
Điền Quân đáp được.
Trên ghế sô pha trong phòng làm việc Vãn Giang Giang ngủ không quá yên ổn, trên người đắp áo khoác của Vãn Hồi Chu, hai má cọ một cái.
Vãn Hồi Chu có chút nợ con trai, anh trời sinh dáng vẻ lạnh nhạt, rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, cơ mà lúc này động tác trong tay nhẹ nhàng sờ đầu Giang Giang.
"Về nhà ngủ nào."
Giang Giang mơ màng mở mắt ra, bình thường nói chuyện rất giòn giã mà bây giờ giọng điệu có chút ngái ngủ, mơ hồ làm nũng "Baba, buồn ngủ."
"Ba ôm về, ngủ tiếp đi, ngoan." Vãn Hồi Chu đưa tay ôm lấy con trai, dùng áo khoác bọc Giang Giang lại.
Gò má Vãn Giang Giang cọ cọ trong lòng baba một cái, mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ tiếp.
Vãn Hồi Chu ra khỏi phòng làm việc, bên ngoài mọi người căn bản đã dọn dẹp chuẩn bị xong hết rồi nhưng vẫn chưa đi, không khỏi dặn dò một chút "Trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Mọi người lúc này mới bắt đầu đi ra ngoài.
Điền Quân có xe, nhìn thấy Vãn đội ôm Giang Giang, áo khoác không mặc mà dùng bọc lấy đứa bé, lập tức nói "Đội trưởng, hay là để tôi đưa anh về đi."
"Không sao đâu." Vãn Hồi Chu từ chối.
Điền Quân cũng không nhiều lời.
Vãn Hồi Chu ôm Giang Giang ra cửa, mới thấy ngoài trời mưa nhỏ không có lớn lắm, anh cũng không quay lại, kéo áo khoác bọc Giang Giang kỹ một chút, sải bước đi ra.
Ban đêm Yến thị rất yên tĩnh, không giống Vân thành sinh hoạt về đêm rất náo nhiệt.
Hai bên đường đèn bảng quảng cáo bên ngoài đều đã tắt, đèn đường dưới cơn mưa lất phất chiếu có mấy phần sương mù mờ ảo, Vãn Hồi Chu chân bước rất nhanh, ôm Vãn Giang Giang không có vẻ gì là cố hết sức.
Cách đó vài bước ngoài xa, người đàn ông cao lớn ẩn trong bóng tối đi bộ theo sau, trong miệng lẩm bẩm lầu bầu một mình.
Theo đuôi Vãn Hồi Chu một đường tới trước cổng khu Mễ Lan, bảo vệ gác cửa nhìn một cái thấy là Vãn Hồi Chu ôm Giang Giang, vội vàng mở cửa chào hỏi "Vãn tiên sinh tan làm muộn vậy."
"Cảm ơn." Vãn Hồi Chu nói cảm ơn bước vào.
Bảo vệ đóng cửa lại, nhìn thấy bóng đen cách cổng không xa, sợ hết hồn hét lên "Ai đó." Người kia giống như có bệnh thần kinh rời đi.
Về đến nhà, Vãn Hồi Chu đầu tiên là lấy áo khoác trên người Giang Giang ra, sờ vào không thấy bị ướt rất khô ráo, ngủ đến mặt mày đỏ bừng, còn kém chảy nước miếng nữa thôi.
Ánh mắt Vãn Hồi Chu có chút mềm mại, cũng không đánh thức nhóc, trong phòng tắm đã ấm lên, tay bắt đầu cởi quần áo của Giang Giang.
Vãn Giang Giang lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nhìn thấy mình bị lột sạch cũng không xấu hổ, mang dép lê nhỏ với cái mông nhỏ tròn bóng, cười hì hì nói "Baba, mới vừa rồi con nằm mơ đó."
"Ăn thịt à?" Vãn Hồi Chu cởi áo lông với mấy áo lót ra, rút khăn tắm sạch đưa cho Giang Giang.
Vãn Giang Giang tự động bọc mình như em bé, chỉ để lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay, anh mắt lóe sáng, vẻ mặt đầy vẻ Baba coi thường người ta, hừ hừ nói "Mới không phải, con cũng không biết, chỉ biết là rất vui vẻ thôi."
"Đi tắm."
Vãn Giang Giang đi dép lạch bạch chạy về phía phòng tắm, có lẽ là quá phấn khích nên con chim non cũng vung qua vung lại, còn vui vẻ làm mặt quỷ với ba, nhóc nói: "Baba." Chờ tắm rửa sạch sẽ, Vãn Hồi Chu ôm Vãn Giang Giang sạch sẽ thơm tho vào chăn.
Vãn Giang Giang mới ngủ dậy nên bây giờ không có buồn ngủ, tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng ngời có thần, nói "Baba, hôm nay muốn mùi dưa dấu."
Vãn Hồi Chu thắp hương, mùi dưa hấu thoang thoảng như trở lại mùa hè, có chút ngọt ngào sảng khoái.
"Ngoan, ngủ đi." Vãn Hồi Chu cúi đầu hôn lên trán Giang Giang một cái.
Tay bé xinh của Vãn Giang Giang chộp lấy khuôn mặt của baba, nhào tới hôn chụt một cái, cao hứng nói "Baba ngủ ngonn."
Món ăn sáng Vãn Giang Giang thích nhất là bánh bao ăn kèm với sữa đậu nành.
Vãn Hồi Chu tính là đưa Giang Giang đến trường ăn, kết quả nói gì Vãn Giang Giang cũng không chịu.
"Mẫu giáo nấu đồ ăn vừa mềm vừa không có mùi vị gì, giống như dỗ mấy đứa con nít không có răng vậy á." Vãn Giang Giang cầm bánh bao, miệng nhỏ gặm gặm như một con sóc, hai má phồng phồng, hàm hồ không rõ nói "Vầy tốt hơn nhiều."
Hai ông bà chủ thấy Giang Giang thích ăn bánh bao như vậy, đặc biệt có cảm giác thoả mãn.
Rảnh rỗi liền tán gẫu với Vãn Hồi Chu "Đội trưởng Vãn này, vụ án kia bắt được hung thủ chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Vãn Hồi Chu thấy mọi người đều nghiêng tai lắng nghe, liền nói "Gần đây nếu có con nhỏ ở nhà, hãy chú ý đến những người khả nghi, có tình huống gì còn kịp thời gọi cảnh sát."
Khách trong tiệm bánh bao liên tục gật đầu.
Vụ án của Hoàng Giai Giai đã lên báo thành phố, các phương tiện truyền thông cũng kêu gọi mọi người trông coi con nhỏ cho tốt, chú ý đến những người lạ khả nghi.
Cơ mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi, căn bản toàn thành phố đều biết tên hung thủ này quả không phải là con người, đứa bé nhỏ như vậy cũng có thể ra tay.
Mọi người thảo luận bàn tán, ngại Vãn Hồi Chu còn ở đây nên cũng không ai nói cảnh sát không làm gì hết.
Vãn Giang Giang ăn xong, rút khăn giấy ướt lau tay và miệng, nói với ba "Con ăn xong rồi, baba mau mau đi bắt kẻ