Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Phòng ở lầu ba.
Vãn Hồi Chu dừng trước cửa, đang định mở miệng kêu Giang Giang xuống, sau lưng truyền đến giọng nói của Thẩm Phán "Có phải muốn tìm chìa khoá đúng không, tôi tới cho tôi tới cho." Giọng vô cùng hưng phấn.
"Không cần--" Giọng Vãn Hồi Chu dừng lại, bởi vì Thẩm Phán sáp tới, hai tay thuận thế tự nhiên mò vào trong túi áo khoác, như muốn khoe công "Tìm được rồi nè Chu Chu."
Bây giờ Vãn Hồi Chu có chút hối hận vì cho Thẩm Phán tới.
Bàn tay Thẩm Phán rất trắng, da thịt đầy đặn hết sức thon dài, dưới ánh đèn hơi tối của hành lang như phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp.
Ken két một tiếng.
Cửa mở ra, Thẩm Phán rút chìa khoá rất tự nhiên bỏ vào túi của mình, một tay giữ cửa cho Vãn Hồi Chu vào trước, giống như lúc ở thang máy năm năm trước.
Vãn Hồi Chu có hơi xuất thần, ôm Giang Giang đi vào cửa, thả Giang Giang đang buồn ngủ mơ mơ màng màng ngồi vào ghế nhỏ.
"Đổi giày." Vãn Hồi Chu lấy trong tủ giày ra đôi dép lông gấu con của Giang Giang đặt ở trước mặt con trai.
Hai mắt Vãn Giang Giang mở ra một kẽ hở, đầu nhỏ như gà con mổ thóc gật gật hai cái, ngoan ngoãn nhu thuận cùng hai chân ngồi ở đó ngẩn người cố gắng tỉnh lại.
Vãn Hồi Chu cũng không để ý, khom người lấy đôi dép lê từ trong tủ giày ra, nhận ra được sau lưng Thẩm Phán đã đóng cửa sáp lại, Vãn Hồi Chu có chút không quen, buông dép xuống nhích vào trong một bước.
"Nhà không có dép lê cho khách, cậu không cần phải đổi."
Thẩm Phán không thèm để ý đáp lại.
Vãn Hồi Chu thay giày xong, nhìn qua Giang Giang đang ngồi trên ghế nhỏ tựa đầu vào tường ngủ tiếp, cũng không có tinh lực đi quản Thẩm Phán, ngồi xổm xuống giúp Giang Giang đổi giày, nhẹ giọng nói "Ba ôm con đi ngủ, ngoan."
Giang Giang mơ màng ngủ tựa như cảm giác được, cả người nhỏ bé mềm nhũn chui vào trong lòng ba.
Vãn Hồi Chu ôm người vào phòng ngủ, Thẩm Phán ở cửa vẫn không động đậy.
Lúc này đang đứng tựa vào tủ giày, ánh mắt vẫn không dời si mê nhìn bóng lưng Vãn Hồi Chu, trong đầu nghĩ, Chu Chu đúng là hiền lương thục huệ* mà.
*Vợ hiền đảm đang, tốt đẹp giỏi giang,......!
Vãn Hồi Chu lau mặt và chân tay cho con trai, Giang Giang chớp mắt tỉnh táo một chút.
Vãn Hồi Chu thả khăn xuống, nhét con trai vào trong chăn, hỏi "Hôm nay muốn mùi gì?"
"Mùi dâu ạ." Vãn Giang Giang liếm liếm môi hoài niệm, vui vẻ nói "Chú quái dị cho con là vị dâu đó."
Vãn Hồi Chu lấy mùi dâu ra, một bên vừa đốt vừa nói "Lần sau không được hù doạ người khác." Buổi tối Tằng Hoành Vĩ nói có ma, nhìn có vẻ bị doạ sợ không nhẹ, hiển nhiên là có người làm chuyện xấu rồi.
Vãn Giang Giang trên giường bĩu môi, hừ một tiếng "Hắn hung dữ với baba." Nói xong nhóc hùng hổ bổ sung "Khi dễ baba thì đều là đồ xấu xa, đều phải hù doạ." Còn rất có bản lĩnh.
Vãn Hồi Chu cười một cái, sờ đầu Giang Giang, nói "Đi ngủ đi." Bây giờ cũng săp hai giờ sáng rồi, có gì thì sáng mai dậy nói.
Trong phòng có mùi dâu nhàn nhạt bay ra, theo mùi thơm Giang Giang trên giường cũng từ từ thiếp đi, bóng người nhỏ nhắn từ từ biến mất.
Bên ngoài phòng khách Thẩm Phán trên ghế sô pha ồ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, tên nhóc kia---
Vừa rồi ánh mắt còn thản nhiên lập tức thâm trầm, mang theo một chút tìm tòi nhìn về phía cửa.
Vãn Hồi Chu mở cửa đi ra, Thẩm Phán đứng lên, ánh mắt thâm trầm lúc nãy giống như ảo giác, lúc này ánh mắt như hai cái đèn pha nhìn chằm chằm vào Vãn Hồi Chu, không chờ nổi nói "Chu Chu, chúng ta cũng đi ngủ đi!"
"Thẩm Phán, chúng ta cần nói chuyện một chút." Vãn Hồi Chu bình tĩnh nói.
"Chu Chu anh muốn nói chuyện gì?" Thẩm Phán vẻ mặt tích cực phối hợp.
Hai người ngồi rõ ràng trên sô pha, Thẩm Phán ngược lại muốn nhích qua ngồi cùng nhau, nhưng Vãn Hồi Chu lại một mình chiếc ghế sô pha đơn.
Thẩm Phán mặt mày đầy tiếc nuối chỉ có thể ngồi xuống ghế sô pha dài, cách gần nhất chiếc sô pha đơn kia.
"Chu Chu anh nói đi." Nghiêm túc như học sinh tiểu học đang trong giờ học.
Vãn Hồi Chu đối với Thẩm Phán có chút áy náy, năm năm trước anh gõ cửa phòng Thẩm Phán, mặc dù một đêm đó anh là người bị đè, nhưng trong suy nghĩ và quan điểm của Vãn Hồi Chu, vị trí cũng không nói rõ cái gì cả.
Anh so với Thẩm Phán lớn hơn mười hai tuổi, Thẩm Phán mới mười tám tuổi vừa mới trưởng thành, không hiểu gì về xu hướng tính dục, Thẩm Phán đã ngủ với anh, anh nên có trách nhiệm.
Đây cũng là lý do tại sao một lần nữa gặp Thẩm Phán, Vãn Hồi Chu đồng ý cho Thẩm Phán về nhà với anh.
Nhưng khi Thẩm Phán thể hiện sự thích thú với anh, Vãn Hồi Chu không cách nào tiếp nhận được, anh cần phải nói rõ: "Thẩm Phán, cậu còn nhỏ, tôi không muốn cậu thích đàn ông bởi vì chuyện năm đó."
"Anh nói chuyện anh ngủ với tôi sao Chu Chu?" Ở phương diện này Thẩm Phán không xấu hổ chút nào.
Nếu không phải Vãn Hồi Chu là cảnh sát hình sự đã thấy qua nhiều việc, phỏng chừng bây giờ cái mặt già đã muốn đỏ lên.
Trên mặt bình tĩnh gật đầu, giơ tay ngăn Thẩm Phán đang muốn nói, hỏi "Trước đó cậu có thích con trai không?"
"Chu Chu tôi đã nói anh là lần đầu tiên của tôi mà." Thẩm Phán rất nghiêm túc bày tỏ mình là một người có tiết tháo "Trước đây tôi chưa từng thích người nào cả."
Vậy thực sự đêm đó đã ảnh hưởng đến tính hướng của Thẩm Phán.
Vãn Hồi Chu hơi cau mày.
"Tôi xin lỗi cậu vì những gì đã xảy ra lúc đó, cậu nên trở cuộc sống nề nếp trước đó, đừng để bị ảnh hưởng bởi đêm đó."
Thẩm Phán xua tay "Chu Chu, đêm đó không phải lỗi của anh." Cậu thấy Vãn Hồi Chu không tin, liền suy nghĩ một chút mới hiểu nguyên do trong đó "Có phải anh áy náy với tôi không? Cảm thấy bản thân là người lớn đi lừa gạt thân xác trẻ nhỏ trong sáng như tôi?"
Vãn Hồi Chu:.....!
"Coi là vậy đi."
Thẩm Phán nở nụ cười, diện mạo của cậu kỳ thật bất đồng với dáng vẻ ôn hoà xinh đẹp của Vãn Hồi Chu, thuộc về cái loại đẹp trai có tính công kích, cho dù là cười cũng làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng lạnh như băng.
Mà diện mạo của Vãn Hồi cũng rất ưa nhìn, nhưng lâu dài làm công việc phá án, cùng với ảnh hưởng từ gia đình khiến tính cách của anh lạnh lùng trầm ổn khó gần.
Hai người trái ngược nhau.
"Anh đừng cảm thấy tội lỗi, nói ra có thể là do tôi làm liên luỵ anh." Ánh mắt Thẩm Phán quét đến cửa phòng đóng chặt kia, nghĩ đến tiểu quỷ đang ngủ bên trong, cũng không