Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nửa đêm hôm đó Điền Quân mới về đến cục cảnh sát.
Văn phòng đội điều tra Hình sự ở tầng ba rất tối, rõ ràng chỉ để lại một ngọn đèn, xem ra hôm nay mọi người được thả về rồi.
Điền Quân suy nghĩ, ngẫm nhớ lịch trực ca, tối nay là Hà Hiểu Phong và Mai Lỵ trực, có người là được rồi, quẹo đẩy cửa đi vào.
Mai Lỵ đang gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, Hà Hiểu Phòng ngồi trên ghế không biết làm cái gì, bước tới hai bước muốn đánh thức hai người.
"Điền Quân."
Điền Quân lúc này mới thấy Vãn đội cũng ở đây.
"Đội trưởng."
Vãn Hồi Chu gật đầu một cái, nói "Vất vả rồi, vào rồi nói." Liên tiếp hai ngày chạy bôn ba bên ngoài tăng ca, Vãn Hồi Chu thấy buổi tối trạng thái mọi người không còn tập trung nổi, dứt khoát hơn mười giờ cho mọi người về nghỉ ngơi, biết Điền Quân sẽ trở lại vào tối nay nên anh ở lại trong đội chờ.
Điền Quân ôm một hộp vật chứng đi theo Vãn Hồi Chu vào phòng làm việc của đội trưởng, nói "Bộ phận kỹ thuật đã tan ca rồi, đây là vật chứng cùng với hồ sơ."
"Trước để ở chỗ tôi đi, sáng sớm ngày mai đưa qua." Vãn Hồi Chu mở tủ khóa trong phòng làm việc ra, Điền Quân mở hộp ra kiểm tra từng thứ một "Hồ sơ ban đầu, quần áo dính máu còn có dấu vân tay."
Vãn Hồi Chu kiểm kê rõ ràng, bỏ đồ vào tủ khóa lại nói "Về sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Hai ngày nay Điền Quân gần như không chợp mắt, vẻ mặt phong trần đầy mệt mỏi nhưng đôi mắt sáng ngời, dù sao tìm được đầu mối quan trọng đối với việc phá án của bọn họ là một bước đột phá, gật đầu nói "Vãn đội, anh có đi không? Để tôi đưa anh về."
Điền Quân cũng nghĩ đến Vãn đội ở lại trễ như vậy đoán là để chờ hắn về.
"Không cần đâu, tôi đi bộ về, rất gần đây." Vãn Hồi Chu khoá cửa phòng làm việc.
Điền Quân bị từ chối cũng không để ý, hắn lên xe, lúc Vãn Hồi Chu đi ngang qua thuận miệng nói "Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn." Rồi đi bộ ra khỏi cổng cục cảnh sát.
Lời cảm ơn Điền Quân còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nhìn bóng lưng Vãn đội, suy nghĩ một chút cũng không vội vã lái xe, mà đốt một điếu thuốc hút.
Quá buồn ngủ, nhắm mắt một hồi rồi lái xe đi.
Bảo vệ tiểu khu Mễ Lan nhìn bóng người ở cổng, nhìn thời gian, lại là nửa đêm, chắc chắn là đội trưởng Vãn rồi.
Những cái khác hắn không dám đảm bảo, nhưng cái vị đội trưởng Vãn mới đến này của cục cảnh sát nhìn không gần gũi nhưng lúc làm việc đúng là rất siêng năng cần mẫn.
Trước kia hắn là một công dân nhỏ bé có thành kiến không thích cảnh sát, nhưng từ khi biết đến đội trưởng Vãn khiến hắn thay đổi cái nhìn, không phải là không có cảnh sát tốt mà nên là nhìn vào phẩm chất.
Vãn Hồi Chu quẹt thẻ cổng, đẩy cổng đi vào, đối mặt với bảo vệ trong phòng trực, không khỏi gật đầu một cái.
"Vãn đội tan làm rồi à? Hôm nay em trai anh ra ra vào vào bộn rộn hồi lâu, còn mua rất nhiều đồ, người trẻ tuổi bây giờ tiêu tiền cũng phóng tay quá đi, tặng đồ cũng rất hào phóng."
"Ừ."
Vãn Hồi Chu nhớ ra là nói Thẩm Phán, anh còn tưởng là mua đồ ba đồ ăn vặt cho Giang Giang nên cũng không để ý lắm.
Bước vào khu chung cư, đèn phòng khách trên tầng ba vẫn sáng, Vãn Hồi Chu nhấc chân đi lên lầu, vừa mới đứng trước cửa móc chìa khoá, cửa phòng đã mở ra.
Thẩm Phán mặc một bộ đồ ngủ lụa mới đứng ở cửa, trên chân là một đôi dép lê vịt vàng lớn, không phù hợp với bộ đồ ngủ lụa màu tím sẫm của cậu.
Giang Giang để tóc dài mặc bộ đồ ngủ dễ thương quần dài áo dài, mang đôi dép lê lộp cộp chay tới bị Thẩm Phán chặn lại ở phía sau, chỉ có thể chen ra nửa người nhỏ, đôi dép con vịt to màu vàng trên chân sáng lấp lánh rực rỡ, cao hứng kêu "Baba!"
"Anh về rồi? Mau tới đổi giày đi." Thẩm Phán tích tực lấy dép từ trong tủ giày ra.
Vãn Hồi Chu trước tiên đóng cửa lại, nhà cũ cách âm không tốt lắm.
Cúi đầu nhìn, trên mặt đất là đôi dép nhựa hoạt hình mới tinh, cũng là vịt vàng rực, cơ mà dép vịt vàng của anh có gò má hồng, không nhịn được hỏi "Dép tôi đâu."
"Đây là của anh đó." Thẩm Phán mở mắt nói bậy, thuận tay vỗ vỗ đầu Giang Giang "Chu Chu, dép của người một nhà thì phải giống nhau, Giang Giang chọn đó, tôi nói quá ngây thơ mà." Bộ dáng ghét bỏ mắt nhìn của Giang Giang.
Vãn Giang Giang duỗi chân thật dài ra cho baba nhìn, bỉu môi nói "Baba không có ngây thơ, nhìn nó đẹp như vầy mà."
Vãn Hồi Chu mở tủ giày ra nhìn một vòng, cũng không tìm thấy dép trước đây của anh đâu, không thể làm gì khác là mang đôi dép mới kia vào.
Thẩm Phán nhìn xinh đẹp không chịu nổi, cố ý để chân kế bên chân Vãn Hồi Chu, sau đó khen ngợi "Thật là đẹp."
Mới vừa rồi còn chê mắt nhìn của Giang Giang xong.
Khi Vãn Hồi Chu không thấy, Vãn Giang Giang kéo tay baba vào phòng khách, nói "Baba, chú mua nhiều đồ lắm á."
"Tại ghế sô pha cứng quá, tôi ngủ bị đau thắt lưng, thắt lưng của đàn ông, Chu Chu anh biết không thể nhường mà, nếu không ảnh hưởng đến tính phúc của anh rồi sao." Thẩm Phán mang dép lê nhàn nhã đi theo phía sau mở miệng.
Vãn Hồi Chu không phản ứng, từ nhỏ anh đã không giỏi tranh cãi với mọi người, đối mặt với những lời như vậy một bên im lặng không để ý tới, đối phương nói một mạch không được đáp trả liền tự giác nhàm chán.
Nhưng Vãn Hồi Chu hiển nhiên không hiểu Thẩm Phán, một người cũng có thể tự quẩy một mình, lải nhải léo nhéo "Mới mua ghế sopha giường*, mua xong mới phát hiện bàn uống trà trong nhà không hợp lắm, tôi lại phải đi đổi bộ khác, bộ cũ tôi đưa cho anh bảo vệ gác cổng rồi——"
*Sopha giường:
"Thẩm Phán" Vãn Hồi Chu mở miệng cắt ngang, âm thanh có chút không vui.
Thẩm Phán liếc nhìn Vãn Hồi Chu, trên mặt tỏ vẻ hiểu rõ, khéo léo nói "Hai ta muốn ở cùng nhau, tôi cũng thấy mua ghế sopha cũng không tốn kém gì, Chu Chu anh không muốn sopha giường cũng không sao, hai ta ngủ chung phòng ngủ chính, giường anh bây giờ có chút nhỏ, không bằng tôi đổi giường một mét tám, tôi thấy có một cái trong cửa hàng có một cái không tệ, đang giảm còn sáu mươi sáu ngàn——"
"Quên đi.
"Vãn Hồi Chu không muốn tranh luận chuyện này nữa, không biết Thẩm Phán sẽ còn nói gì nữa.
Đưa mắt nhìn Giang Giang đang xem náo nhiệt, nói: "Tắm đi ngủ."
"Tôi bảo tắm cho nhóc con mà nhóc con không chịu, Chu Chu không thể trách tôi nha, anh nói với nhóc con đi." Thẩm Phán tiếp lời tố cáo.
Vãn Giang Giang nghiêng đầu làm mặt quỷ với Thẩm Phán, sau đó tung tăng đi theo baba vào phòng tắm.
Chờ Vãn Giang Giang ngủ, Vãn Hồi Chu nằm nghiêng bên cạnh đi ra ngoài, Thẩm Phán tuỳ tiện trải cái mền trên ghế sopha, bừa bộn, nhìn thấy là biết chưa từng làm việc nhà.
Vãn Hồi Chu làm như không thấy, đứng bên cạnh khuyên nhủ "Thẩm Phán, chỗ này của tôi rất nhỏ không tiện cho cậu ở lại, tôi cho là tôi đã nói rất rõ ràng."
Thẩm Phán đang loay hoay với cái chăn, loay hoay một hồi liền từ bỏ, tiện tay kéo xuống, ngồi trên chiếc chăn không bằng phẳng, lại ngại đứng lên, nói