Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Trên đường đến bệnh viện, Vãn Hồi Chu ngồi ở ghế phụ có chút xuất thần.
Thẩm Phán lái xe.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, nhưng Thẩm Phán cũng không phải loại người có thể yên lặng ngồi yên, nhất là ngồi bên cạnh Vãn Hồi Chu.
Thả chậm tốc độ xe, Thẩm Phán không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía ghế phụ, ánh mắt cháy bỏng, giống như muốn đốt cháy Vãn Hồi Chu mà chính hắn cũng không biết, còn đang suy nghĩ góc độ này Chu Chu như đẹp như thần vậy!
"Lo lái xe đi." Ánh mắt Vãn Hồi Chu nhìn thắng vừa phía trước lạnh nhạt nói.
Thẩm Phán không để bụng, cảm thấy hắn lái xe một đường nhìn Chu Chu cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, không được hai giây lại không nhịn được "Chu Chu anh đang nghĩ gì vậy?"
Vãn Hồi Chu khựng lại, sau đó mới nói "Chuyện công việc." Thật ra là đang nghĩ sao vừa rồi lại thỏa hiệp với Thẩm Phán tới bệnh viện.
Thẩm Phán là loại người thuận theo thang mà leo, thấy Vãn Hồi Chu nói chuyện với hắn liền bắt đầu lải nhải "Tôi còn tưởng anh giận tôi chứ, ngay cả khi anh bị thương-- Ý tôi là công việc bận rộn đi nữa cũng phải chăm sóc thân thể mình chứ." Mém chút nữa lỡ mồm rồi.
"Ừ."
Miệng Thẩm Phán không ngừng "Tôi sẽ chăm sóc anh cho đến khi vết thương lành, anh đừng có xấu hổ, vết thương phẫu thuật bị súng bắn này ít nhất phải ở lại một tháng." Ánh mắt không nhịn được chút tính toán nhỏ, lại vui vẻ nghiêng đầu lướt qua bả vai Vãn Hồi Chu, thầm nghĩ thật may mà Chu Chu không biết thân phận của hắn.
Vãn Hồi Chu không đáp, Thẩm Phán cũng không nhàm chán tự mình nói, Vãn Hồi Chu cũng không thấy phiền, còn cảm thấy sợi dây căng thẳng trong đầu có thể thả lỏng một chút.
Khi đến bệnh viện, Thẩm Phán dừng xe xong nhanh chóng xuống xe, muốn mở cửa cho Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu đã đứng sẵn bên cạnh xe.
"Chu Chu tay anh bị thương, đóng mở cửa xe để tôi làm cho." Thẩm Phán cảm thấy mình đúng là thiên tài, cố ý coi như không biết vết thương của Chu Chu lành thuận lợi quá mà.
Khóa xe, rất tự nhiên mà đỡ cánh tay của Vãn Hồi Chu, trên mặt chân thành diễn xuất lộ vẻ quan tâm nói "Đi từ từ thôi, để tôi đỡ anh, phẫu thuật chưa được mấy ngày liền chạy lung tung, lỡ vết thương nứt ra thì sao."
Gần như bị diễn xuất của mình thuyết phục luôn.
Thẩm Phán cảm thấy nếu không phải hắn thừa kế gia nghiệp, qua phát triển sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình cầm bốn năm sáu bảy tám cái Ảnh đế cũng không thành vấn đề.
Vãn Hồi Chu nhìn thấy ánh mắt như cún con của Thẩm Phán liền đi theo Thẩm Phán.
Căn phòng cuối tầng 3 của khoa nội trú đã được dọn dẹp xong, mặt đất sạch sẽ không có vết máu, cửa sổ vỡ đã được thay bằng cửa sổ mới, dấu vết đạn bắn trên tường hành lang có thể nhìn ra những gì đã xảy ra ở đây vào nửa đêm.
Y tá phụ trách phòng bệnh của Vãn Hồi Chu vừa nhìn thấy Vãn Hồi Chu trở lại liền thở phào nhẹ nhõm, đang định nói hai câu làm cảnh sát cũng không thể để ý đến thân thể như vậy được, kết quả nhìn qua dáng người cao lớn khí thế kinh người bên cạnh Thẩm Phán, cũng không dám lộn xộn nói thẳng "Đội trưởng Vãn, việc kiểm tra định kỳ hôm nay còn chưa làm, tôi sẽ giúp anh thông báo cho bác sĩ Vương."
Vãn Hồi Chu nhớ tới vai trái của mình hoàn hảo không còn vết thương, cự tuyệt nói "Không cần đâu." Thấy y tá nhìn qua, vẻ mặt Vãn Hồi Chu bình tĩnh nói "Tôi cảm thấy mọi thứ đều ổn, không có vấn đề gì."
"Vẫn phải kiểm tra định kỳ chứ." Y tá không yên tâm, vừa phẫu thuật được ba ngày đã chạy ra ngoài, lỡ như vết thương nứt ra thì sao?
Thẩm Phán biết Vãn Hồi Chu lo lắng cái gì, không để ý dụ dỗ nói "Chu Chu anh phải nghe lời chứ, chỉ là đo nhiệt độ cơ thể xem vết thương có chảy máu hay không thôi, tôi ở đây đi cùng anh, anh đừng sợ."
"Tôi không phải là Giang Giang." Vãn Hồi Chu lạnh nhạt nói "Không có sợ."
Năm năm qua Chết rồi sống lại ba lần, mỗi lần trên người bất kể có bị thương hay đau đớn gì, chỉ cần sống lại sẽ hoàn hảo không tổn hao gì cả, giống như trở lại tình trạng lúc 30 tuổi.
Thẩm Phán bỉu môi phủ nhận "Tôi dỗ Giang Giang cùi cắp còn buồn nôn như vậy bao giờ? Tôi chỉ làm vậy với một mình anh thôi."
Cũng biết mình buồn nôn à.
Vãn Hồi Chu không mở miệng, thật sự là cạn lời rồi.
Giống mới vừa rồi ở cục cảnh sát vậy, Thẩm Phán ăn vạ làm nũng như vậy nói vài lời khiến Vãn Hồi Chu không còn sức chống đỡ, không biết từ chối như thế nào, một khi đã từ chối Thẩm Phán sẽ nói một cái gì đó khác mà không cần cân nhắc.
Đàn ông lớn xác làm nũng cảm giác không chịu nổi, nhưng với Thẩm Phán thì không có kỳ lạ, sẽ không làm cho người khác một chút chán ghét nào, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị.
Thẩm Phán nhìn lướt qua bộ đồng phục bệnh nhân trên giường, ánh mắt sáng lên giơ quần áo đến trước mặt Vãn Hồi Chu, hưng phấn không chờ nổi nói "Chu Chu, tay anh bị thương không tiện mặc quần áo, để tôi giúp anh thay bộ đồ bệnh nhân nha."
"Không cần, mình tôi vẫn làm được." Vãn Hồi Chu cố ý dùng tay phải giật quần áo trong tay Vãn Hồi Chu, đi vào phòng tắm.
"Chu Chu đừng ngại, đàn ông lớn hết rồi cái anh có tôi cũng có, anh không có tôi cũng có, tới tới cho anh xem đại bảo bối nè." Thẩm Phán thường ngày bị từ chối quen rồi, cộp cộp đi theo phía sau lưng Vãn Hồi Chu, bị nhốt bên ngoài cửa phòng tắm, còn dùng giọng nói đầy quyến rũ nói "Chu Chu thật sự anh không muốn xem sao? Anh không nhìn thì quá đáng tiếc, thật sự là đại bảo bối siêu cấp lớn đó!"
Trong phòng tắm Vãn Hồi Chu lưu loát cởi áo len ra, tay đang cài nút áo đồ bệnh nhân khựng lại khi nghe được câu tiếp theo của Thẩm Phán.
"Chu Chu, anh cho tôi vào đi, thật sự rất đáng xem đó." Thẩm Phán cố ý hạ thấp giọng xuống, bản thân âm sắc của hắn trầm thấp, lúc nghiêm túc rất có thể hù dọa người khác, lúc trước sau cấp dưới còn khen giọng hắn sau lưng, nói là khi nói lời âu yếm rất từ tính, bất kể nam nữ trực tiếp bắt được!
Thẩm Phán nghĩ mình là người tùy tiện như vậy, tùy tiện với một người nào đó nói bắt được liền bắt được, một chút thân phận cũng không có.
Bây giờ thì muốn cũng không biết thuộc hạ nói có chính xác không, có phải giọng đầy nam tính không.
Hắn đầy quyến rũ gọi tên Vãn Hồi Chu "Chu Chu ơi, Chu Chu mở cửa đi, bảo