Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Nhóc mập *** tắm xong liền leo lên giường đi ngủ, còn đóng cửa thật chặt nữa chứ, sợ tôi ăn thịt nhóc hay gì!" Thẩm Phán tố cáo với Vãn Hồi Chu, tiểu tử thúi này còn giả bộ cô bé bé nhỏ trước mặt hắn, thật là không biết xấu hổ mà.
Bởi vì Giang Giang tương đối đặc biệt, ngủ trưa một giấc ngắn thì không sao, nhưng buổi tối ngủ say một thời gian dài nhất định sẽ biến đổi.
Vãn Hồi Chu đã dặn dò buổi tối không thể cho những người khác thấy con ngủ, xem ra Giang Giang còn nhớ.
Giọng Vãn Hồi Chu không gợn sóng giải thích "Từ nhỏ của Giang Giang đã quen như vậy rồi."
Thẩm Phán đá đá chân, bây giờ có chút do dự rốt cuộc có nên nói cho Chu Chu biết kỳ thật cái gì hắn đều biết cả.
Nhóc mập mập là tiểu tử thúi, nhóc thay đổi hình thái có liên quan đến hắn, cùng với thân phận của hắn, còn có biến đổi của Chu Chu.
"Chu Chu ơi."
Vãn Hồi Chu nghe giọng điệu Thẩm Phán mới vừa rồi còn thoải mái trở nên có chút chần chừ, liền nhìn sang "Sao thế?"
"Có phải anh không thích một tên quỷ đúng không?" Thẩm Phán bị nhìn nhỏ giọng hỏi, bổ sung ý chính "Quỷ nam." Bây giờ mới phát hiện giải thích thân phận của hắn có chút phức tạp, nhưng mà bản chất cũng không khác biệt lắm.
Trái tim của Vãn Hồi Chu đập loạn xạ, nghĩ đến sự đặc biệt của Giang Giang, còn có chết rồi sống lại của anh, thực sự mà nói có lẽ không phải do vụ đánh bom kia gây ra, mà là đêm đó--
Ánh mắt dò xét nhìn về phía Thẩm Phán.
Thẩm Phán bị nhìn có chút chột dạ, cười khan "Buổi tối có xem phim với nhóc mập, ha ha trong phim có một người ngoài hành tinh yêu con người, tôi tò mò nhiều một chút ấy mà."
Không biết giải thích như thế nào.
Thẩm Phán có chút ảo não, sợ nói ra Vãn Hồi Chu sẽ tức giận, bởi vì tất cả những thứ này đều là do hắn mang tới.
Trong lòng Vãn Hồi Chu nghi ngờ nhưng không có hỏi nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vãn Giang Giang mở cửa, để tóc dài mang dép hoạt hình lạch bạch lạch bạch chạy vào phòng khách.
Vãn Hồi Chu đang rửa mặt, nghe tiếng chạy nhanh cũng biết Giang Giang đã dậy, còn chưa thấy bóng dáng đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Giang Giang trong phòng khách.
"Chú ơi mau rời giường nào!"
Thẩm Phán nằm hình chữ X trên ghế sopha, nghe thấy âm thanh cũng không mở mắt, qua loa lấy lệ ờ một tiếng.
Giang Giang mặc kệ, thân hình nhỏ bé giống như parabol nhào lên trên người Thẩm Phán, lắc lư hai cái chân trắng nõn, dép trên chân một bên rơi ra, một cái khác vẫn còn trên chân, vui vẻ lắc lắc "Chú! Dậy đi dậy đi, chú nói muốn dẫn con đi chơi mà!"
"Con không đi trường mẫu giáo à?" Thẩm Phán mở mắt ra, cong cánh tay dài, bắt lấy bàn chân đang làm loạn của Giang Giang.
"Dạ?" Vãn Giang Giang sững sờ, nụ cười mới vừa rồi còn hưng phấn sung sướng, bày ra một nụ cười hoàn mỹ cho Thẩm Phán từ từ biến mất thành dáng vẻ thương tâm muốn chết.
Thẩm Phán lúc này vui vẻ, cũng không ngủ nữa, tràn đầy khí lực nói: "Đến đây đến đây, mau đi rửa mặt, một hồi còn phải đi học nữa.
Hôm nay chú thắt tóc cho con ha."
Giang Giang mặt đầy buồn bực ủ rũ ngồi trên người Thẩm Phán, một tay ôm má "Con muốn yên lặng một chút, chú đừng quấy rầy con."
Thẩm Phán cười ha ha, thuận tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Giang Giang một cái, vô cùng vui vẻ mang dép hoạt hình cỡ lớn lộp cộp đi vào nhà vệ sinh tìm Chu Chu.
"Chu Chu, anh đang đi vệ sinh sao?"
"Tôi làm xong rồi."
Trên mặt Thẩm Phán hiện lên vẻ tiếc nuối, có chút giống với Giang Giang đang buồn bực ở bên ngoài mà chính cậu cũng không biết.
Cậu rửa sạch tay, mở kem dưỡng da mua về đổ vào lòng bàn tay, động tác quá nhanh, Vãn Hồi Chu quay má đi né liền bị Thẩm Phán giữ lại.
Thẩm Phán giả vờ như không có chuyện gì, nói một cách tự nhiên: "Tốt cho da."
"Tôi không cần những thứ này." Vãn Hồi Chu có chút không quen, cảm thấy hai người quá thân thiết.
Thẩm Phán đã thu tay về, chỉ vào gò má mình, tỏ ý trên mặt Vãn Hồi Chu còn chưa được lau đều.
Vãn Hồi Chu đột nhiên cảm thấy không gian trong phòng tắm quá nhỏ hẹp, anh cơ hồ dán vào lồng ngực Thẩm Phán, có chút khó chịu liền nhanh chóng nói "Biết rồi, cậu dùng đi."
Chờ Vãn Hồi Chu đi ra ngoài, Thẩm Phán đóng cửa phòng tắm, khuôn mặt trẻ tuổi đều là vẻ cười thích chí, động lực mỗi ngày dậy sớm là cùng Chu Chu dùng chung một gian phòng tắm đó.
Nhưng mà không thể cùng nhau tắm rửa, đỡ chim gì đó.
Trên mặt Thẩm Phán cười hiện vẻ tiếc nuối.
Trong phòng khách Giang Giang buồn buồn không vui ngồi trên ghế sopha, Vãn Hồi Chu thấy có chút áy náy, gần đây quá bận rộn, rất lâu rồi anh không có làm bạn với Giang Giang.
"Con muốn ăn sáng món gì?" Vãn Hồi Chu cúi người ôm lấy thân hình bé nhỏ của con trai.
Vãn Giang Giang ngẩng đầu, cằm thật nhỏ, sau đó phồng hai má, giọng nói mềm nhũn mang theo mùi sữa nói "Baba, con muốn ăn bánh bao, bánh nhân thịt nữa!"
"Được." Vãn Hồi Chu sờ lên má phúng phính của con trai "Nhưng bánh nhân thịt chia đôi cho ba."
Giang Giang không thích thức ăn của trường mẫu giáo, thích ăn sáng với baba vào buổi sáng, nhưng đến trường mẫu giáo cũng sẽ còn uống một ít sữa bò ăn một cái bánh mì nhỏ to bằng lòng bàn tay.
Lúc đầu cô Lâm cảm thấy Giang Giang kén ăn, ăn quá ít, có gọi điện nói chuyện này với Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu lúc này mới biết buổi sáng Giang Giang ăn sáng xong sẽ còn ăn thêm một chút nữa ở trường, vì vậy đồ ăn sáng không thể cho ăn quá nhiều dầu mỡ.
Hôm nay phá lệ dỗ con vậy.
"Baba, ba hôn hôn con thì con chia cho ba." Giang Giang lại vui vẻ, nghiêng gò má mềm mềm, lớn tiếng nói "Baba thích con nhất."
Thẩm phán đang đánh răng nghe thấy được tiếng khoe khoang của nhóc mập, giận đến mức muốn nuốt kem đánh răng.
Vãn Hồi Chu hôn con trai một cái, ôm Giang Giang đang vui vẻ đi thay quần áo.
Thẩm Phán rửa mặt xong, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đắc ý của nhóc thúi, mùi bạc hà trong miệng trở nên chua lè, suy nghĩ một chút nói "Chu Chu anh mau thay quần áo đi, tôi giúp Giang Giang thu dọn cho."
"Được thôi." Vãn Hồi Chu nói.
Chờ Vãn Hồi Chu trở về phòng không còn thấy thấy bóng dáng đâu, Thẩm Phán lộ ra hàm răng trắng tinh với Giang Giang, vỗ đầu Giang Giang như vỗ đầu chó con "Tới đây, ngày hôm qua đã bàn là hôm nay chú sẽ chải đầu cho con."
Khuôn mặt căng thẳng của Giang Giang đều tỏ ra cảnh giác, che đầu "Không cần âu."
"Đừng ngại mà." Thẩm Phán ha ha cười, túm Giang Giang như bắt gà con, bóp gò má đầy thịt của Giang Giang một cái, tên nhóc thúi mi lại ăn đậu hủ của Chu Chu! Ba lần tiếp theo cố gắng chia hai bên buộc cho Giang Giang búi củ tỏi đạo sĩ, bởi vì lần thứ nhất chải đầu lộn xộn không khác cái ổ gà cho lắm.
Vốn là Giang Giang được baba dỗ cho vui vẻ, nhìn mình trong gương oà một tiếng.
"Thật là xấu!" Khóc lóc uỷ khuất vô cùng.
Thẩm Phán lúng túng tay chân, ngoài miệng nói "Sao hôm nay con hẹp hòi thế, cùng lắm buộc lại cho con lần nữa là được mà."
Hai mắt Giang Giang rưng rưng, uỷ khuất nước mắt rơi lộp bộp, Thẩm Phán rút khăn giấy lau, lúng túng xõa tóc ra buộc củ tỏi, vừa nói "Không khóc, buổi chiều con tan học thì mang con đi chơi trò chơi."
"Thật hông?" Giang Giang nhỏ giọng còn mang chút uỷ khuất, nhưng mà nước mắt đã ngừng ngay lập tức.
Tay đang nắm tóc của Thẩm Phán dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Giang Giang "Nhóc mập nhà mi có phải đang diễn xuất lừa gạt chú không?"
Giang Giang hơi nâng cằm lên hừ một tiếng, hai mắt đẫm lệ, nhưng cả khuôn mặt đều vui vẻ nói: "Chú à, chú phải chải đầu cho thật tốt đó, nếu không con sẽ nói với ba cháu là chú vừa bắt nạt con đó, con cũng khóc rồi."
Thẩm Phán:.....!
"Nhóc mập nhà con có phải thiếu đánh không hả?" Thẩm Phán quyết định làm cái đầu củ tỏi này cho thật xấu.
"Dù sao chú cũng đã đáp ứng rồi, chú chải đầu nhanh lên đi, baba bảo hôm nay có thể ăn bánh bao với bánh nhân thịt đó." Giang Giang xoè tay bắt đầu đếm "Tan học còn có thể đi chơi, vui quá đi~."
Thẩm Phán cảm thấy mình đang bị lừa.
Sau khi đi ra ngoài, Vãn Giang Giang đã kẹp tóc trên đầu, vừa đi vừa chạy nhảy vui vẻ, bởi vì lượng lớn tóc + liên quan đến tay tàn của Thẩm Phán, búi củ tỏi không nghe lời lắm, còn có vài sợi tóc dài lưa thưa rớt ở hai bên, cái cục tóc trên đầu cũng theo đó mà lắc lư.
Thẩm Phán ở phía sau cười, trong đầu nghĩ muốn đấu với hắn sao!
"Giang Giang hôm nay xinh quá nha." Bà chủ bán bánh bao mỗi ngày đều khen một cái.
Vãn Giang Giang càng vui vẻ hơn, chỉ vào búi tóc của mình, lanh lảnh nói "Chú giúp con chải đó ạ."
Bà chủ liếc nhìn chú Giang Giang lãnh khốc trẻ tuổi ở phía sau, trong đầu nghĩ đàn ông năm nay nhìn lạnh lùng thật ra đều ở nhà đều ở nhà với con cái nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, không phải là không có người đàn ông tốt, nhưng tất cả đều là nhà của người khác.
"Không nghĩ tới kỹ thuật của Thẩm tiên sinh tốt như vậy." Bà chủ tán dương một câu.
Thẩm Phán không biết xấu hổ nhận lời ca ngợi, quên mất lúc vừa rồi chải đầu cho Giang Giang cố ý làm loạn làm hỏng làm xấu vô cùng.
Đến lúc ăn sáng chia bánh nhân thịt.
Giang Giang lau sạch tay, trước tiên chia cho ba một nửa, Thẩm Phán ở bên cạnh hừ một tiếng, Giang Giang cầm trong tay nửa miếng bánh nhân thịt, nhíu mày suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn bẻ cho Thẩm Phán một nửa nói "Đừng hừ nha, chú không đáng yêu đâu." Bỏ vào trong chén của Thẩm Phán.
"Đừng có nói nhảm." Thẩm Phán vỗ vỗ đầu Giang Giang "Ông cụ non nói bậy nói bạ, không có khiếu thẩm mỹ, đáng lo à!"
Giang Giang bĩu môi, cầm mẩu bánh nhân thịt nhỏ lên vui vẻ gặm.
Bánh nhân thịt giòn rụm dễ rơi mảnh vụn, Giang Giang không nỡ bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như chui vào trong chén.
Vãn Hồi Chu thấy vậy, đưa phần bánh trong tay mình chưa ăn đưa qua cho Giang Giang, trong lòng Giang Giang vui như nhặt được bảo bối vậy.
Thẩm Phán liền không vui nữa, nghiêng người nói "Chu Chu ơi tôi cũng không đủ."
Bánh trong tay Vãn Hồi Chu không còn nhiều, một bên bị anh cắn rồi, sống chung trong khoảng thời gian này biết Thẩm Phán thích sạch sẽ, có chút tính sạch sẽ nhỏ, nên anh nói "Tôi kêu cho cậu một phần khác." Còn chưa kịp mở miệng nói với ông chủ tiệm, Thẩm Phán đã chồm tới cắn một miếng bên cạnh chỗ Vãn Hồi Chu đã cắn, như thể cậu ăn một ít thịt Đường Tăng, bắt đầu mở miệng văn vở làm màu "Ăn siêu cấp ngon nha."
Giang Giang gật đầu, như con sóc nhỏ gặm bánh "Thật ngon~."
Vãn Hồi Chu cầm miếng bánh nhỏ trong tay, đầu ngón tay có chút nóng lên.
"Chu Chu mau ăn đi." Thẩm Phán vẫn mang vẻ mặt không biết xấu hổ không biết đã xảy ra chuyện gì "Thịt giòn cũng ngon, nhưng để nguội sẽ không ngon nữa."
"Đúng đó baba." Giang Giang từ trong chén ngẩng đầu lên nhìn ba.
Vãn Hồi Chu cắn một miếng bánh trong tay, từ từ nhai, nhấp một ngụm sữa đậu nành, thần sắc hờ hững nói "Ăn đi."
Vẻ mặt của Thẩm Phán lúc này giống như một cái rắm cầu vồng bay lên trên bầu trời.
Một buổi ăn sáng, Thẩm Phán với Giang Giang đều vui vẻ.
"Bái bai baba, bái bai chú." Giang Giang đeo một cái cặp nhỏ đi vào trường mẫu giáo, vui vẻ vẫy tay, búi tóc nhỏ trên đầu cũng vui vẻ.
"Bái bai."
Thẩm Phán dọc theo đường làm bạn với Vãn Hồi Chu đến cục cảnh sát, như thể con đường này mới dẫn đến nơi làm việc của cậu vậy.
"Công ty mới của cậu thế nào rồi?" Vãn Hồi Chu mở miệng hỏi.
Thẩm Phán sững sờ, không nghĩ tới Chu Chu sẽ tò mò công việc của hắn, vui vẻ nói "Có nhà phát đã tài trợ một căn biệt thự, gần ngọn núi kia, tên gì mà thị trấn Úy Lam, Chu Chu anh có thể tới đó chơi một chút, chờ khi nào anh rảnh rỗi không bận vụ án, chúng ta mang nhóc mập đi leo núi, núi bên đó khá đẹp, nước non cũng tốt."
Nếu Phương tình trợ lý của Thẩm Phán ở đây nhất định sẽ mở rộng tầm mắt, lúc ấy vừa mới chuyển tới còn ghét bỏ không phải sao, nói hai cái đồ chơi phía sau tiểu khu này giống như túi mộ cũng dám gọi là núi? Đủ loại chê bai.
Bây giờ Thẩm Phán giống như mất trí nhớ việc ban đầu cậu đủ cái loại dizz hai ngọn núi kia, bắt đầu thổi phồng "Tiểu khu còn có một sân chơi, nhóc mập mập nhất định sẽ thích, còn có hội quán suối nước nóng cách đó không xa, leo núi mệt thì có thể qua ngâm, buổi tối chúng ta có thể nằm trên giường ngắm trời sao, bữa ăn dưỡng sinh trong tiểu khu nhất định sẽ hợp khẩu vị của anh...."
Đến cổng cục cảnh sát, Thẩm Phán càng nói càng cảm thấy thật, trước đây nói các loại bới móc hiện tại đều là ưu điểm, sau đó không ý thức đi theo Vãn Hồi Chu vào cục, càng nói càng hăng say.
Vãn Hồi Chu thấy đồng nghiệp đi ngang qua cổng nhìn bọn họ, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, quay lại nhìn Thẩm Phán.
Âm thanh lải nhải của Thẩm Phán ngừng lại, biến thành thấp thỏm không yên.
Vãn Hồi Chu gật đầu "Chờ vụ án này xử lý xong, cậu đi làm trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Vậy thì nói xong rồi Chu Chu." Thẩm Phán lại bắt đầu tung bay.
Cảm thấy thời tiết hôm nay thật là con mẹ nó đẹp quá.
Mọi người trong văn phòng đều đến sớm, giờ đã quen với nhịp sống của đội trưởng mới đến lúc xử lý vụ án.
Từ lúc mệt mỏi ban đầu, một số người đã thầm móc mỉa than phiền, sau khi vụ án Hoàng Giai Giai được giải quyết, được các phương tiện truyền thông và lãnh đạo trong cục khen ngợi, quan trọng nhất là sự cảm kích của gia đình nạn nhân, cha mẹ của Hoàng Giai Giai.
Nỗi đau khi mất con gái yêu khiến hai vợ chồng tiều tuỵ già đi rất nhiều, nhưng mọi người sẽ không quên niềm hy vọng ánh lên trong mắt họ.
Vụ án được phá, bắt được hung thủ, linh hồn người bị hại được an ủi, gia đình người bị hại theo thời gian sẽ từ từ buông xuống, có thể lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, mà không phải đắm chìm trong thống khổ hành hạ bản thân không cách nào bước tiếp về phía trước.
Dương Quốc Dân chết, hả hê lòng người.
Cả đội bây giờ đối với Vãn Hồi Chu đội trưởng Vãn bội phục tin cậy chưa từng có, cảm thấy bây giờ bận rộn thật tốt, cuộc sống trôi qua phong phú có ý nghĩa, như thể mình trẻ ra rất nhiều.
Đặc biệt là đội trưởng Vãn vung tay rất hào phóng cũng rất quan tâm đến bọn họ, không giống lão Tằng chỉ biết mở miệng lên giọng!