Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nơi thị trấn Úy Lam toạ lạc là nơi phát triển hoàn thiện biệt thự chung cư sớm nhất ở quận Vị Tân Vân thành này.
Những năm đầu lúc giá phòng ở Yến thị không cao lắm, loại hình bất động sản biệt thự này rất được ưa chuộng, có thể mua phòng ở chỗ này đều là dân có tiền ở Yến thị, hoặc là con cái ra ngoài làm ăn về mua biệt thự cho cha mẹ mình, hoàn cảnh tốt không khí tốt, phía sau còn có hai ngọn núi nhỏ, không cao, ngày thường có thể tản bộ đi dạo một chút.
Có thể nói, ngoài mức giá cao hơn, tất cả đều hướng tới một cuộc sống nhàn hạ.
Công ty của Thẩm Phán gần sông Vị Hà, địa thế rất cao, xa xa chỉ có thể thấy được một góc nhà, nhìn không thấy được bốn phía, xung quanh đều bị cây cối che khuất.
"Chu Chu, ngày mai anh không đi làm đúng không?" Thẩm Phán rõ ràng hỏi cho có.
"Biết còn hỏi.
Nói đi?"
Thẩm Phán cười một cái "Tôi nay anh có thể ở chỗ của của tôi, dĩ nhiên còn có nhóc mập nữa."
Giang Giang ở hàng sau vừa nói không cần, Thẩm Phán liền giành nói trước "Chỗ của chú đồ ăn đặc biệt nhiều, còn có nhiều loại vui chơi nữa, nhóc mập à con suy nghĩ kỹ lời chú nói với con đi."
Giang Giang lập tức nuốt chữ không cần xuống, vui vẻ quay đầu nhìn về phía ba, dáng vẻ đầy rộng lượng không thèm so đo với chú xấu xa, thanh thuý hỏi "Ba ơi, chúng ta ở lại sao?" Đôi mắt to lấp lánh.
Thẩm Phán cũng không ngại nhóc mập cản trở, hận không thể ôm hôn hai cái, trong đầu nghĩ quả nhiên là con ruột, không uổng công mình thương mà.
Vãn Hồi Chu bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm liền gật đầu nói "Có thể.
Nhưng ở chỗ cậu có tiện không?"
"Tiện tiện, làm sao bất tiện được." Thẩm Phán sợ Vãn Hồi Chu không tin, giải thích nói "Phòng lớn, tôi chiếm tầng cao nhất, bình thường bọn họ chạy loạn khắp nơi, sẽ không cản trở đâu." Hắn đã sớm đuổi hết người đi từ lâu, công việc bình thường nhìn chướng mắt sẽ để cho Phương Tình sắp xếp, vừa hay cho người mới tới luyện tay.
Người mới tới chính là Bách Thanh.
Bách Tùng hồi phục rất tốt.
Cảnh sát sau khi phá án thông báo, Hứa Tuấn Khang lấy trộm luận án của Bách Thanh đã được bên Mỹ công bố trước, vì thế Bách Cẩm Kỳ liên lạc với tạp chí học thuật, đem bản thảo cùng với cảnh sát bên này thông báo ra bên ngoài.
Bây giờ toàn bộ giới học thuật đều biết cái tên Hứa Tuấn Khang nhân cách tồi tệ này là hung thủ.
Dĩ nhiên Bách Thanh càng nổi danh, ai cũng tiếc thương cho thiên tài đã mất, càng tiếc cho thuốc trị ung thư chưa kịp nghiên cứu ra, hiện giai đoạn này cũng chỉ là lý luận suông, nếu như Bách Thanh còn sống sẽ có rất nhiều nhà đầu tư cầm tiền đổ vào thí nghiệm nghiên cứu của Bách Thanh.
Thẩm Phán lại nói "Số mệnh chính là như vậy đấy."
Lúc nói mấy lời này Thẩm Phán bình tĩnh lại có mấy phần lạnh lùng.
Vãn Hồi Chu lần thứ hai thấy Thẩm Phán như vậy, so với Thẩm Phán lúc bình thường ngây thơ đùa giỡn không giống nhau, lại càng cứng rắn lạnh lùng không có tình người hơn.
"Tương lai của chúng ta tự mình nắm giữ, không ai có thể can dự." Thẩm Phán nói xong, lại thành dáng vẻ không đứng đắn cười hì hì nói "Chu Chu, khi nào anh gặp ba mẹ tôi với tôi đây? Nếu không tôi gặp mẹ vợ một chút cũng được."
Vãn Hồi Chu nhìn qua, cười một cái "Không sợ bị đánh?"
"Mẹ tôi cũng không ở đây, có kêu ổng cũng không nghe thấy." Thẩm Phán thức thời theo Vãn Hồi Chu đổi đề tài, nói "Rõ ràng hai người bọn họ đều dạy tôi gọi đối phương như vậy, kết quả lúc đánh cũng là cùng đánh tôi."
Giang Giang ngồi phía sau cười khanh khách, bị Thẩm Phán nghe được ánh mắt trợn lên nói "Nhóc mập con ngứa mông đúng không?"
Giang Giang theo bản năng che mông, lại quay qua làm mặt quỷ với Thẩm Phán, không sợ nói "Ba sẽ bảo vệ con, con là người ba thích nhất."
Huyết áp Thẩm Phán có chút cao, một tay vịn tay lái, đáng thương nghiêng đầu nói với Vãn Hồi Chu "Chu Chu, nhóc mập làm tôi giận đến đau đầu."
Rõ ràng mới vừa còn còn cùng chiến tuyến, bây giờ lại phân phe phản bội quá nhanh.
"Lo lái xe đi." Giọng Vãn Hồi Chu ôn hoà, nói xong quay đầu nhìn Giang Giang, Giang Giang không thể làm gì khác bĩu môi ngoan ngoãn ngồi yên, ậm ừ trong miệng nói "Ba, ba coi như là muốn chọn chú xấu xa làm ba khác của con, chú cũng chỉ có thể là người ba thích thứ hai, con là người ba nhất."
Vãn Hồi Chu nói "Đến lúc đó rồi nói."
"Đến lúc đó? Chu Chu, anh có phải là đã thích tôi rồi không?" Thẩm Phán bắt được mấy chốt, tha thiết mong chờ nhìn Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu không hiểu tại sao vừa rồi mình lại nói như vậy.
"Đến rồi."
Cái đề tài này Thẩm Phán không nhận được câu trả lời, cũng không cản trở được hắn vui vẻ, lúc xuống xe không ngại hiềm khích lúc trước ôm lấy Giang Giang, một tay xách balo Giang Giang mang theo đi du ngoạn.
Giang Giang cũng rất vui vẻ, nằm trong ngực Thẩm Phán biểu tình hơi đắc ý "Ba nói con là xếp hạng nhất."
Thẩm Phán thiếu chút nữa quăng Giang Giang xuống, cuối cùng nhéo một cái lên gương mặt Giang Giang, Giang Giang bị nhéo la ô ô, hàm hồ có thể nghe được bại hoại xấu xấu.
"Nhóc thúi, sau này hai ta cứ nhìn xem."
Vãn Hồi Chu không để ý đến hai người đang giận dỗi nhau phía sau, đi thẳng tới cửa hội sở dưỡng sinh.
Vừa ra khỏi bãi đậu xe gặp phải Điền Quân cùng với mấy người trong đội lái xe tới, cửa kính xe mở phân nửa, mấy người Hà Hiểu Phong ồn ào ngoắc gọi "Đội trưởng."
"Mấy người xuống đi, tôi đi đỗ xe." Điền Quân nói.
Tổng cộng lái bốn chiếc xe, chỗ này không tính là xa xôi, nhưng khu biệt thự kế bên không có tuyến xe buýt, không tiện đến.
Đội điều tra hình sự có tổng cộng hai mươi người, Tằng Hoành Vĩ vẫn còn ở bệnh viện, ngoại trừ Vãn Hồi Chu, những người khác có xe, có thể cùng nhau tới.
Còn có năm người không có xe, vốn là muốn bắt xe tới, Mai Lỵ liền nói nhà cô có xe hơi lớn, có thể tiện đường đón đồng nghiệp.
Thương lượng mượn xe Mai Lỵ xong dĩ nhiên vui vẻ, rối rít nói cảm ơn, đoán có thể là xe van, không nghĩ tới lại lái tới một chiếc Toyota vô cùng phách lối.
Mai Lỵ ngại ngùng nói là xe của ba cô, mấy người xuống xe nói với Vãn Hồi Chu "Đội trưởng, không nghĩ tới Mai Lỵ còn là một tiểu phú hào ngầm, bình thường nhìn không ra."
"Đúng vậy, khiêm tốn làm việc, cũng rất nhiệt tình nghiêm túc."
Vãn Hồi Chu còn chưa mở miệng, bên cạnh Thẩm Phán đang ôm Giang Giang liếc mắt nhìn phía sau xe Mai Lỵ, nói "Chu Chu, nếu anh thích thì tôi mua cho anh."
Mấy người vừa nói nói cười vây quanh Mai Lỵ lập tức chuyển ánh mắt đến trên người Thẩm Phán.
Thật ra thì mọi người đã sớm thấy vị đại gia còn nhà giàu này rồi, nhưng Vãn đội không giới thiệu, cộng thêm lời đồn đãi bên ngoài, làm cấp dưới há mồm hỏi chuyện bát quát của sếp cũng không tốt, nhưng mà trong mắt đều không giấu được tò mò.
"Bạn tôi Thẩm Phán." Vãn Hồi Chu mở miệng giới thiệu.
"Biết ạ biết ạ."
Vãn Hồi Chu không biết mọi người biết cái gì, ngược lại Thẩm Phán đối với ánh mắt mập mờ của đồng nghiệp Chu Chu rất là hài lòng, còn xốc lên xuống Giang Giang trong ngực, khí khái giống như ba ruột, nói "Giang Giang chào mọi người đi."
Vãn Giang Giang đang len lén ăn kẹo sữa, lúc nãy bị chú xấu xa nhéo má bồi thường.
Lúc này bị xốc lên, kẹo sữa trong tay mém chút nữa rớt mất, vội vàng nhét vào trong miệng ngậm, cảm nhận được mùi kẹo dâu ngọt trong miệng, vô cùng vui vẻ khôn khéo gọi "Chào chú ạ."
Cũng là một đám lão già.
Mấy người nhìn một cái càng tin vào lời đồn đãi bên ngoài, đối với Thẩm Phán cũng khách khí, dùng ánh mắt phu nhân đội trưởng nhìn Thẩm Phán.
Thẩm Phán có ý tạo loại không khí cả nhà ba miệng ăn tôi là cha lớn Chu Chu là vợ hiền, lập tức cũng vui vẻ, cảm thấy ánh mắt cấp dưới Chu Chu cũng không tệ lắm.
Bữa gặp mặt này mở đầu rất tốt.
Chờ mấy người Điền Quân đỗ xe xong, tất cả mọi người mới đi vào hội sở.
Chỗ này cũng mới xây cũng ba bốn năm, nhưng mà tất cả mọi người chưa tới bao giờ, trong đội trừ thực tập sinh bên ngoài ra thì trong nhà đều có con nhỏ, tiền lương trung bình ở Yến thị không quá cao, mọi người bận rộn nuôi gia đình sống qua ngày, đám cảnh sát hình sự làm gì có thời gian và tiền bạc tới đây tiêu xài, vì thế đây cũng là lần đầu tiên tới đây.
Mai Lỵ thế mà có tới đây cùng với ba cô một lần, nhưng là lúc mới khai trương bốn năm trước.
Nhưng mọi người đều nói lần đầu tiên mới tới lạ như này thế nọ, Mai Lỵ liền không có nói cô đã tới một lần, nếu không sẽ như cô đang khoe khoang mất.
Hội sở rất lớn, xây ở dưới chân núi, cây cối xanh tốt, nhìn từ xa cũng rất tốt.
"Đội trưởng, chi phí bên này như thế nào? Hoàn cảnh tốt vô cùng, lần sau có thể mang vợ con tới chơi một chút."
"Không biết, tôi cũng là lần đầu tới." Vãn Hồi Chu nhìn về phía Thẩm Phán.
Thẩm Phán tự nhiên nói "Ông chủ chỗ này biết tôi, mỗi lần tới đều miễn phí."
"Vào xem thử chút đi." Đồng nghiệp bên cạnh động tâm, không nói mỗi ngày đến, một năm một hai lần cũng là thành công đi?
Hội sở bao gồm ăn uống, nghỉ ngơi, giải trí, suối nước nóng.
Suối nước nóng được chia làm hai loại: trong nhà và ngoài trời, ngoài trời còn có khu vui chơi nước dành cho trẻ em, khi nhìn thấy nó hai mắt Giang Giang sáng ngời.
Bây giờ đã gần tháng năm, trời quang mây tạnh, nhiệt độ ngày càng cao, suối nước nóng lớn buổi sáng rất ít người, chỉ có một vài khách đang chơi đùa với con cái.
Thẩm Phán cố ý ở trước mắt cấp dưới của Vãn Hồi Chu lộ ra khí thế cha lớn, rất là uy vũ nói "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi qua chơi."
Cảm thấy mình thật khí phách.
Nào ngờ trong lòng những đồng nghiệp khác nghĩ, đội trưởng không chỉ phá án giỏi, mà còn tìm được một chị dâu nam cao lớn trẻ tuổi nhà có tiền còn biết chăm sóc con cái, ngoại trừ không thể sinh ra thì tất cả đều hoàn mỹ.
Nhưng mà nghĩ lại, đội trưởng có một con gái bảo bối như Giang Giang, nếu cuộc hôn nhân thứ hai tìm một cô gái, cô gái ấy cũng có con của mình rồi chắc chắn sẽ thiên vị một chút, cuộc sống sau này của Giang Giang sẽ không dễ chịu lắm.
Vừa nghĩ thế, Thẩm Phán không thể sinh con liền trở thành điểm tốt.
Mọi người ngoài mặt không dám nói, nhưng đều hết sức bội phục đội trưởng nhà mình.
Chuyến đi hôm nay là do Thẩm Phán sắp xếp, Vãn Hồi Chu vốn là muốn đặt phòng vip nhưng Thẩm Phán nói tạm thời không đặt được, để cậu đi xem.
Vãn Hồi Chu liền muốn quay người đưa tiền cho Thẩm Phán.
Mọi người tới sớm, bây giờ mới hơn tám giờ, có vài người chưa ăn sáng đi thẳng lên khu tự phục vụ ở lầu hai để ăn, mang đồ bơi đồ vệ sinh tới chỗ giữ đồ, tiếp theo mọi người tự do hoạt động, tắm, đánh bài, chơi game đều được, buổi trưa lên phòng vip tầng ba ăn cơm.
Tất cả mọi người mới lén trộm nhìn bảng giá, trong lòng chậc chậc lưỡi, trong đầu nghĩ một nhà ba người đi chơi một chuyến cộng