Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hộp đồ lộn xộn trên đất, chia ra mở từng cái một.
Tay Giang Giang toàn là bụi, trên mặt nôn nóng "Ba ơi, bẩn quá."
Vãn Hồi Chu biết con trai từ nhỏ thích sạch sẽ, anh đứng dậy đi vào bếp vặn van nước, mở vòi nước nửa ngày vẫn không có nước.
Thẩm Phán ở phía sau nói "Không cần phiền phức vậy đâu." Vung tay lên, bụi bặm trong phòng trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Vòi nước bắt đầu ào ào chảy nước.
Giang Giang nghe được lon ton chạy tới, nhóc với không tới bồn rửa tay bèn quay đầu bảo Thẩm Phán ôm nhóc "Cha ơi, ôm con." Thẩm Phán ôm Giang Giang rửa tay, cậu nói với Vãn Hồi Chu "Chu Chu, bây giờ anh đi tìm đi."
Phòng ngủ phụ quá nhỏ, hai người chia nhau mang cái hộp lớn ra phòng khách.
Giang Giang rửa tay sạch sẽ, mắt to long lanh tò mò đứng cạnh ba nhìn vào bên trong.
Còn tưởng rằng tất cả đều là đồ chơi, Thẩm Phán đang lật qua một chiếc hộp khác, cầm một khung ảnh nói: "Chu Chu, lúc nhỏ anh thật đáng yêu dễ thương, giống như một cô bé vậy."
Thẩm Phán nói lời này không phải khoa trương, khi còn bé thân thể Vãn Hồi Chu yếu ớt còn bị bệnh, da dẻ vốn là trắng nõn, đường nét thanh tú.
Khi Tô Hồng mang ra ngoài cũng dễ bị nhận sai Vãn Hồi Chu là một tiểu nha đầu.
Giang Giang thò đầu qua nhìn, vui vẻ nói "Ba giống con thật nha."
"Là con giống Chu Chu." Thẩm Phán sửa lời, vỗ đầu Giang Giang, sâu xa cảm thán "Bề ngoài có mấy phần giống Chu Chu nên mới dễ nhìn như vậy."
Giang Giang suy nghĩ một chút liền hiểu, vô cùng đứng đắn nói "Con biết rồi, cha đây là khen con với ba đẹp mắt nha."
Vãn Hồi Chu cười khẽ một tiếng, xoa đầu con trai bảo rằng đúng rồi.
Vốn là trở lại nơi này thấy những món đồ cũ, anh không tự chủ mà nhớ về mùa đông tám chín năm trước.
Sau khi cha mất đích thân anh đến thu dọn phòng.
Thấy cả một phòng đều là đống đồ chơi trẻ em cũ của mình, thật lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Bây giờ chút phiền muộn hoài niệm kia cũng không còn nữa.
Quá khứ đã qua rồi.
Anh đã tìm được người mình yêu, có được một gia đình.
Thùng bên Thẩm Phán là bằng khen và cúp thưởng của Vãn Hồi Chu khi nhỏ, cỡ chừng một hộp lớn.
Thẩm Phán sờ tấm hình, nhìn bé Chu Chu trong hình, cậu hỏi "Chu Chu, anh khi còn nhỏ thật giỏi, cái này có thể cho em không?"
"Em lấy đi." Vãn Hồi Chu gật đầu, một lát sau còn nói "Những thứ này là đồ của anh hồi tiểu học trước khi ly hôn, lên trung học mẹ anh cũng gửi một ít tới, khi đó cuối tuần mẹ cũng sẽ đưa anh tới đây ở một hai ngày, nhưng mà cha anh quá bận rộn thường xuyên tăng ca, thời gian dài anh học nội trú nên không tới nữa."
Tô Hồng đối với cuộc hôn nhân đầu tiên hết sức thất vọng, tuy không còn tình cảm với Vãn Lợi Dân nhưng bà cũng không nói xấu Vãn Lợi Dân trước mặt Vãn Hồi Chu.
Bà cũng để hai cha con có khoảng thời gian riêng, chẳng qua Vãn Lợi Dân quá bận rộn, đàn ông độc thân một mình cái gì cũng không thể chăm lo được.
Cộng thêm không giỏi nói chuyện, không làm được những cử chỉ thân thiết ôm hôn con cái nên chỉ trong vòng một năm hai cha con dần dần không thân thiết nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Lại lần nữa nhìn thấy những thứ này, trong lòng Vãn Hồi Chu không còn sự khó chịu như lần đầu nữa.
"Anh vẫn luôn cho rằng cha anh không coi trọng anh, sau đó phát hiện những thứ này mới biết ông ấy chẳng qua là giấu quá sâu, lại không biết biểu đạt làm sao." Vãn Hồi Chu chậm rãi bày tỏ, nhìn về phía Thẩm Phán, anh tiếp tục nói "Cho nên sau này không muốn làm trái ý của trái tim mình."
Anh động lòng với Thẩm Phán nên nói thẳng, con trai muốn ôm ôm hôn hôn, Vãn Hồi Chu cũng không muốn keo kiệt.
Thẩm Phán hiểu Vãn Hồi Chu có ý gì, cười vui vẻ đáp lại "Chu Chu, em rất yêu anh."
"Ba, con cũng rất yêu ba nữa." Giang Giang không cam lòng yếu thế lại gần bày tỏ.
Vãn Hồi Chu cười cười, gật đầu "Ba cũng yêu hai người, được rồi tìm đồ thôi."
Trong thùng đều là đồ cũ ngày xưa, năm đó sắp xếp Vãn Hồi Chu không còn chưa có tra được "chứng cứ".
Bây giờ có ý nghĩ này, nhìn đồ tìm được liền nghiêm túc lên rất nhiều, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả, không có gì đặc biệt.
Trong tay Giang Giang cầm một chiếc xe hơi nhỏ, màu vàng, Giang Giang thích vô cùng, giơ chiếc xe hơi nhỏ đi tìm ba.
"Ba, bumblebee nè."
Vãn Hồi Chu nhìn chằm chằm chiếc xe hơi nhỏ trong tay Giang Giang rồi sửng sốt.
Tất cả đồ chơi đều là thứ hồi xưa anh chơi, nhưng cái bumblebee này là ấn phẩm ăn theo phim chiếu rạp.
Vốn dĩ không phải là đồ chơi hồi bé, hơn nữa nhìn bề ngoài không có hao mòn gì, còn rất mới.
"Để cho ba xem một chút." Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai.
Giang Giang ngoan ngoãn đặt xe hơi nhỏ vào trong tay ba.
Mô hình xe hơi nhỏ xinh xắn to bằng lòng bàn tay, làm giống như thật, nhìn một cái cũng không phải đồ rẻ tiền.
Vãn Hồi Chu lắc không nghe được tiếng gì, lật lại liền thấy chỗ để pin ở phía sau xe hơi, không chút suy nghĩ mở ra.
Thẩm Phán như cùng anh mở khóa kho báu bí mật, thò đầu liếc nhìn nhưng liền cau mày: "Không có gì cả?"
Chỗ để pin trống rỗng không có gì cả.
Vãn Hồi Chu cau mày cảm thấy không đúng, đặt ở nơi ánh sáng có thể nhìn được, ngón tay sờ mấy cái đinh vít nhỏ kia, thần sắc hơi biến đổi, cúi đầu nhìn cái thùng, Thẩm Phán đã móc ra công cụ đưa tới.
"Chu Chu, có phải giấu ở bên trong không?"
Vãn Hồi Chu gật đầu "Ốc vít có dấu hiệu bị động qua, nhưng mà rất nhỏ." Vừa nói anh vừa cầm tua vít bắt đầu tháo.
Không biết thế nào trong đầu đột nhiên vang lên cuộc gọi trước khi cha xảy ra chuyện "...Sau khi chuyện này kết thúc, tặng cha một món quà đi.
Tuổi cha cũng lớn rồi, vậy thì mô hình xe hơi cũng có thể coi là một món quà bất ngờ."
Nắp xe trong tay rớt xuống, một vật "leng keng" cũng rớt theo xuống.
"Chu Chu, là một cái chìa khoá." Thẩm Phán nhặt lên đưa cho anh.
Giang Giang ngồi xổm dưới sàn chống má nhìn, cái gì nhóc cũng không hiểu nhưng vẫn muốn nhìn.
Chìa khóa rất nhỏ, không giống như chìa khóa nhà thông thường, trên đó có một dãy số nhỏ.
Không phải là các loại USB như Vãn Hồi Chu nghĩ, nhưng Vãn Hồi Chu vẫn cảm thấy điều này rất quan trọng.
Những đồ vật khác cũng kiểm tra một lần nhưng cũng không phát hiện được cái gì.
Từ tiểu khu đi ra trời đã sắp tối, Vãn Hồi Chu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến thời gian hẹn người ta, anh vội vàng bắt xe về khách sạn.
Sau khi về anh vọt ngay vào tắm rửa thay quần áo, xong xuôi thì Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán mang Giang Giang xuống lầu, người bạn buổi trưa hẹn đã chờ ở đại sảnh.
"Hồi Chu." Người đến vừa thấy Vãn Hồi Chu thì ngạc nhiên chào hỏi "Đã nhiều năm như vậy mà sao cậu không thay đổi chút nào thế."
Vãn Hồi Chu giới thiệu với người kia "Đây là Thẩm Phán, người yêu tớ, còn đây là con trai tớ Giang Giang.
Thẩm Phán, vị này là bạn học chung thời đại học của anh, Lưu Hiểu Kiện." Không đợi Lưu Hiểu Kiện tiêu hoá thông tin kinh thiên động địa này, Vãn Hồi Chu nói tiếp "Tới nhà hàng ăn cơm trước, cậu ăn chưa?"
"Vẫn chưa ăn." Lưu Hiểu Kiện mặt đầy mơ hồ đi theo đến nhà hàng.
Khi mọi người đến nhà hàng, Thẩm Phán để Giang Giang ngồi xuống trước, đưa thực đơn cho Lưu Hiểu Kiện, Lưu Hiểu Kiện xua tay khách sáo "Mấy cậu gọi là được rồi." Lúc này mới tỉnh lại, giọng có chút bội phục trầm trồ "Hồi Chu lâu rồi không gặp.
Không nghĩ tới bạn trai con cái cậu đều có hết, chúc mừng chúc mừng."
Khi học đại học ba người Lưu Hiểu Kiện, Tiếu Lôi, Vãn Hồi Chu ở cùng ký túc xá, Lưu Hiểu Kiện lắm mồm, Tiếu Lôi trượng nghĩa, Vãn Hồi Chu không thích nói chuyện, nhờ có sự nhiệt tình của hai người mà ba người mới có thể thành bạn.
Nói đơn giản mấy câu chuyện cũ, Lưu Hiểu Kiện biết tình tình Vãn Hồi Chu, quay về chủ đề chính nói "Cậu có mang đồ đến không? Tớ sẽ mang về bộ phận kỹ thuật xem xét, đến lúc đó sẽ báo cậu sau."
"Cảm ơn." Vãn Hồi Chu đưa túi chứng cứ chứa ổ cứng nhận được từ thư phòng Khương gia.
Lưu Hiểu Kiện nhìn "Trong này có bao nhiêu là bí mật đây, đập tàn nhẫn thật."
Vãn Hồi Chu nhìn chằm chằm túi vật chứng trên bàn, trầm mặc một chút, nhìn về phía Lưu Hiểu Kiện, anh đáp "Cái chết của Tiếu Lôi rất kỳ lạ."
Tay đang thu hồi túi vật chứng của Lưu Hiểu Kiện cứng lại, ngẩng đầu nhìn Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu cũng không cố kỵ, hai ba câu nói suy đoán hoài nghi của anh, nhưng vẫn chưa nói chuyện buổi chiều tìm được chìa khoá ở nhà Vãn Lợi Dân.
Trên bàn cơm ngoại trừ Thẩm Phán đang cho Giang Giang ăn cơm ra, hai người yên lặng không nói tiếng nào.
Hồi lâu sau, giọng nói Lưu Hiểu Kiện mang theo sự không thể tin được nói "Những gì cậu nói đều là thật?" Không đợi Vãn Hồi Chu trả lời, y đã gật đầu một cái "Đúng rồi, nếu cậu không có căn cứ sẽ không nói như vậy, nhưng mà, nhưng mà vụ án chín năm trước động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng đã—— "
Lưu Hiểu Kiện kịp phản ứng.
"Cậu không sợ tớ là nội gián sao?"
"Cậu là phân cục, vụ án năm đó cậu cũng chưa can thiệp vào vụ án." Vãn Hồi Chu không dựa vào tình cảm thời đại học mà là căn cứ theo tình trạng quyền lợi mà phán đoán "Nội gián càng có thể là cấp cao của cục thành phố."
Tay cầm túi của Lưu Hiểu Kiện có chút do dự, rồi sau đó quả quyết nhét đồ vào túi xách, nói "Vì Tiếu Lôi.
Hồi Chu, nếu thực sự là như vậy, cậu điều tra phải cẩn thận, vụ án năm đó cục thành phố hy sinh nhiều người nhất, ngay cả đội trưởng chi đội cũng mất——" Lưu Hiểu Kiện nói đến đây nghĩ đến cái gì liền im miệng không nói.
Vụ án lúc ấy chi đội trưởng thành phố hy sinh, sau đó Vãn Hồi Chu mới thăng chức thành phó chi đội trưởng.
Ánh mắt Vãn Hồi Chu đổi một cái, biết Lưu Hiểu Kiện nghĩ tới điều gì, anh cũng nghĩ đến.
Lúc ấy mấy người hi sinh trong danh sách, có thể có người phát giác không đúng hay không, nhất là chi đội trưởng—— Là bạn cũ của cha anh.
Bữa cơm này trừ Thẩm Phán với Giang Giang ra thì Vãn Hồi Chu với Lưu Hiểu Kiện ăn không nổi.
Vội vã tạm biệt, một tiếng sau Lưu Hiểu Kiện gọi điện tới nói ổ cứng có thể khôi phục lại như cũ, nhưng mà đập quá nặng cần chờ mấy ngày.
"Được, bọn tôi chờ tin cậu." Vãn Hồi Chu cúp điện thoại, trên màn hình điện thoại là ảnh chi đội trưởng hy sinh trong vụ án năm đó.
Anh làm việc ở cục thành phố, may mà có chi đội trưởng dạy dỗ, những thứ này đều là nhìn mặt mũi của cha anh.
"Chu Chu, tra được nguồn gốc của cái chìa khoá rồi, là chìa khoá két an toàn trong ngân hàng." Thẩm Phán cầm chìa khoá tới khoa công, cười hì hì nói "Anh hôn em một cái, em liền nói cho anh biết là nhà nào."
Vãn Hồi Chu chẳng qua là mới nhìn sang, Thẩm Phán đã ngoan ngoãn báo tên ngân hàng, ngoài miệng nói "Hiện tại hôn cũng được."
Bây giờ đã là giờ ngân hàng tan ca, Vãn Hồi Chu suy nghĩ chỉ có thể chờ đến ngày mai, anh hôn Thẩm Phán một cái thì bị Thẩm Phán ôm lấy.
Thẩm Phán dúi đầu vào hõm vai Vãn Hồi Chu, cậu nhẹ giọng "Chu Chu, bận rộn cả một ngày rồi, chúng ta đi ngủ sớm chút đi."
"Giang Giang đâu?"
"Đốt hương ngủ rồi." Thẩm Phán ôm eo Vãn Hồi Chu, nghiêng hôn một cái, rất nghiêm túc nói "Anh yên tâm, oan của cha vợ chúng ta sẽ tra được, anh cũng sẽ bình an, sẽ không có chuyện gì."
Đêm đó hai người không làm, tắm xong, Thẩm Phán ôm Vãn Hồi Chu, như dỗ con nít mà dỗ Vãn Hồi Chu ngủ thật sớm không nên suy nghĩ nhiều.
Vãn Hồi Chu lớn hơn cậu, luôn có thói quen bận tâm lo nghĩ quá nhiều, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà anh đã bắt đầu lệ thuộc vào cậu.
Đêm đó ngủ rất ngon, ngày hôm sau nắng to.
Đã là sau tháng sáu, nhiệt độ ở Vân thành bắt đầu nóng lên.
Hai người trước tiên đưa Giang Giang qua chỗ Tô Hồng, lái xe đến thẳng ngân hàng.
Ngân hàng này là một công ty tư nhân, đặc biệt có dịch vụ mở két an toàn tư nhân.
Vãn Hồi Chu đã hỏi nhân viên rằng Vãn Lợi Dân có