Sau đó, Trương Mẫn An rất vất vả mới tìm được một chiếc xe đạp, đạp xe về khách sạn cô cũng không đi một mình liền, chờ đến hôm sau mới đi theo nhân viên hướng dẫn du lịch đến một chỗ tại địa phương lặn xuống nước.
Hướng dẫn viên bán tự túc sẽ đón cô vào một thời gian cố định.
Huấn luyện viên lặn yêu cầu những người phụ nữ thay nhau thay quần áo trong xe -- nơi này ngay cả cái phòng thay quần áo cũng không có -- lúc Trương Mẫn An thay quần áo vụng trộm đem tiểu Bạch Tuộc đổ từ trong bình giữ nhiệt ra, giữ nó đặt trong lòng bàn tay.
Tiểu Bạch Tuộc ấy ở lại chỗ cô cả đêm hôm qua.
Cũng không giống như và cần nước, Trương Mẫn An an tâm, sáng sớm thừa dịp tiểu Bạch Tuộc đang ngủ, nhẹ chân nhẹ tay bỏ vào bên trong bình nước biển, sợ rằng vô tình bóp nát tiểu Bạch Tuộc.
Vừa mới đổ ra, thấy tiểu Bạch Tuộc còn rất tốt, mới đem bình để qua một bên.
Đợi lát nữa liền phóng sinh nó.
Trương Mẫn An một lòng muốn thả tiểu Bạch Tuộc về biển cả, đương nhiên không có chú ý tới bên ngoài xe có mấy người đàn ông ngoại quốc đang ngó nhìn.
Trương Mẫn An không giống như những cô gái khác gầy đến mức có thể ngồi xổm ở trong xe vụng trộm thay đồ.
Lúc đem áo tắm kéo lên nhếch cái mông.
Cặp mông trắng như tuyết dính chặt vào kính xe.
Xe này hoàn toàn không thể ngăn cản những ánh mắt ở bên ngoài, nhưng Trương Mẫn An cũng không có chú ý.
Lúc thay đồ lặn xong cô luôn cảm thấy không có dễ chịu, cảm giác có mấy người đang nhìn cô, còn tưởng rằng là mình quá béo mới bị người ta liếc xéo.
Hoàn toàn không có ý thức được mấy người kia nhìn chằm chằm thân thể đang được che che lấp lấp kìa của cô.
Tiểu Bạch Tuộc bị cô bóp ở lòng bàn tay từ giữa ngón tay nhìn