Bạch tuộc tiên sinh hôm nay muốn xuống nước.
Nó tìm thấy biện pháp mới để Trương Mẫn An có thể đi theo mình -- nó phun ra một quả bong bóng.
Trương Mẫn An mở rộng tầm mắt."Anh còn có thể học kỹ năng mới sao mà lợi hại như vậy!"
Bạch tuộc tiên sinh ngẩn người.
Nó có lẽ không cảm thấy cái này có cái gì lợi hại, nhưng được Trương Mẫn An khen ngợi vẫn khiến nó rất là vui vẻ.
Nó phát ra âm thanh ùng ục trầm thấp, đem Trương Mẫn An đẩy vào bên trong bong bóng.
Bởi vì bạch tuộc tiên sinh cũng sẽ không đặt tên cho đồ vật của mình, Trương Mẫn An dứt khoát nói lung tung một hồi.
Nghiên cứu viên cũng sẽ không đặt tên, chỉ đánh số hiệu lên đồ vật của bạch tuộc tiên sinh.
Bạch tuộc tiên sinh nghĩ nghĩ.
Nếu như bọn họ thấy nó thì sẽ nói cho bọn họ là tốt rồi.
Không biết có phải hay không là do ăn nhiều quả cầu màu lam.
Ngay cả phần dưới cũng...!ăn không ít.
Gần đây Trương Mẫn An càng ngày càng có thể "Nghe" hiểu bạch tuộc tiên sinh nói gì.
Cô giẫm chân lên bong bóng thần kỳ.
Bong bóng thế này chẳng phải rất dễ hỏng sao, chí ít cô đứng hoặc ngồi bên trong vẫn tạm ổn.
Bạch tuộc tiên sinh nâng bong bóng thần kỳ lặn xuống nước, thỉnh thoảng sẽ đem giác hút dính vào bên trong bong bóng, như là động viên cũng giống như đang thổi phồng bong bóng lên.
Cũng không biết lặn xuống bao lâu, Trương Mẫn An ngoại trừ một chút không thoải mái ở bên ngoài ra, cũng không có cảm thấy quá nhiều áp lực do thay đổi môi trường -- Cái này có lẽ là một trong những thay đổi cộng sinh mà nghiên cứu viên nói.
Đáy biển rất tối.
Bạch tuộc tiên sinh hiện ra rất sáng.
Bình thường khi nó đi một mình sẽ không phát sáng, có thể là do nó lo lắng cho Trương Mẫn An sẽ sợ, mới khiến cho bản thân phát ra ánh sáng.
Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng tới thế giới dưới đáy biển -- dù sao phần lớn sinh vật ở đây thị giác đều đã bị thoái hoá*.
(*Thoái hoá là tình trạng bệnh lý làm cho tế bào có sự thay đổi về cấu trúc và chức năng.
Tổn thương chủ yếu ở bào tương của tế bào.
Những tổn thương này có thể hồi phục được khi các kích thích bệnh lý giảm hoặc mất đi.Vinmec)
Trương Mẫn An nhờ vào ánh sáng trên người bạch tuộc tiên sinh đánh giá hoàn cảnh xung quanh bọn họ*.
(*Định để là hai người nhưng BT 0 phải người.)
Ở gần bọn họ có một viên nham thạch to lớn.
Ở giữa nham thạch, có một đoàn sứa.
Trương Mẫn An không nhận ra những chủng loại sứa này, chỉ cảm thấy chúng nó nhỏ bé quá mức, bồng bềnh tụ lại cùng một chỗ.
Nhờ vào ánh sáng trên người bạch tuộc tiên sinh, bọn này sứa nhìn qua cũng lập loè tỏa sáng, lộ ra màu hồng xinh đẹp.
Bạch tuộc tiên sinh nằm sấp bên trên một khối đá.
Nhìn kỹ sứa nửa ngày, giống như là sợ Trương Mẫn An nhàm chán, duỗi một cái xúc tu