Các xúc tu của bạch tuộc quay đi quay lại nhiều lần để tìm được năm hoặc sáu viên bi xanh.
Trương Mẫn An rất quý trọng nâng niu nó trong tay.
Cô nhận thấy những xúc tu của bạch tuộc đang ôm mông cô ra xa bờ.
Nhưng cô cũng không lo lắng bạch tuộc đem mình đến giữa đại dương rồi ăn thịt, cô còn chưa đủ cho nó thưởng thức một buổi trà chiều.
Cảm thấy con bạch tuộc đã bơi được một lúc, Trương Mẫn An ăn hai viên tròn màu lam rồi dừng lại nhìn qua mặt biển, mặc dù mắt thấy tất cả chỗ nào cùngx là một vùng biển mênh mông.
Cô nghĩ đến bạch tuộc dù sao vẫn sẽ không ổn khi tự cắt chân của mình đi, ăn xong những thứ này hẳn là sẽ không còn.
Cũng không dám ăn nhiều, vô cùng trân quý.
Nhưng những xúc tu của bạch tuộc đã nhấc lên, nhét một viên vào trong miệng cô, dơ lên một đầu xúc tu dài bằng cả người cô ra hiệu một chút.
Xúc tu nhọn quấn lấy mười mấy viên tròn tròn màu lam.
...Nó còn không có việc gì thì liền lấy chân của mình cắt ra chơi ha.
Bạch tuộc còn đem súc tu vừa mới cắt cái đầu nhọn dơ lên.
Trương Mẫn An ngay từ đầu không có hiểu, nhìn hồi lâu mới kinh ngạc thốt lên đem đầu xúc tu kia kéo đến trước người nhìn kỹ một chút.
"Cái này có năng lực tái sinh cũng tốt quá đi chứ."
Nguyên bản "lão đại" còn thiếu một góc, nhưng bây giờ so với những xúc tu khác cũng không khác mấy.
Bạch tuộc dùng xúc tu khoa tay múa chân mấy động tác.
Điều đó có