Giang Bích Nhân hơi chút kinh hoảng, từ trên giường bò dậy.
Bất chấp quần áo còn chưa mặc, liền chạy ra khỏi phòng.
Giang Bích Nhân đi tới vài nơi để tìm kiếm, sau đó đến giữa trưa thì thấy ông ở nhà ăn.
Giang Bích Nhân không nói tiếng nào liền nhào qua ôm lấy Giang Hi Phong, giọng nói mang theo chút sợ hãi cùng ủy khuất: "Ba ba, con còn tưởng rằng người đi rồi"
Lúc nãy Giang Bích Nhân tưởng rằng ba ba vốn đã không muốn lại bị cô cưỡng ép, nên mới không vui rồi bỏ mặc cô.
Cũng may là không phải như vậy.
Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ như sắp khóc đến nơi, Giang Hi Phong không khỏi mềm lòng, giọng nói cũng vì vậy mà hơi chút nhu hoà: "Đừng suy nghĩ lung tung" Do dự một hồi, người đàn ông đưa tay lên xoa xoa đầu cô, sau đó đem cô nhẹ nhàng bế lên.
Giang Bích Nhân ôm lấy cổ Giang Hi Phong, nhìn ông không chớp mắt, rồi tiến gần lại hôn lên mặt ông.
Giang Hi Phong có chút bất đắc dĩ, ôm cô gái nhỏ lên phòng, sau đó nói: "Con mặc quần áo vào đi, cẩn thận nếu không sẽ bị cảm lạnh"
Kia một thân vết đỏ xanh tím cực kỳ chói mắt khiến ông không thể nào xem như chưa từng nhìn thấy.
Giang Hi Phong có chút đau đầu, cảm thấy chính mình hôm qua có phải quá mức cầm thú.
Quả thật, hôm qua không biết là do đứa nhỏ này có hương vị quá tốt, hay do đầu óc ông đột nhiên nóng lên.
Tóm lại ông không cách nào kềm chế được, chơi đùa có chút điên cuồng, cuối cùng đã đem cô gái chơi đến hôn mê bất tỉnh.
Giang Hi Phong bưng một ly nước tới cho Giang Bích Nhân: "Con uống miếng nước trước đi"
Giang Bích Nhân hiện tại đã mặc xong quần áo, ngoan ngoãn ngồi uống nước.
Giang Hi Phong hỏi: "Tự con có thể đi không?"
Chân của Giang Bích Nhân vì bị thao mà lúc này thật sự rất mỏi, cô liền mượn cơ hội này tiện đà làm nũng, nhìn Giang Hi Phong dang tay ra: "Không thể, muốn ba ba ôm"
Người đàn ông nhìn đến ánh mắt mong đợi của cô, cuối cùng vẫn một tay đem cô bế lên, sau đó tiến về phía nhà ăn.
Giang Hi Phong định đặt cô xuống ghế, nhưng Giang Bích Nhân vẫn cứ nhất quyết ăn vạ trên người ông: "Ba ba ôm con ăn cơm đi"
Giang Hi Phong cảm thấy Giang Bích Nhân thật sự quá dính người, nhưng ông cũng chỉ có thể âm thầm bất lực.
Nhìn qua những vết xanh tím trên người cô, ông liền tự động áy náy, vì thế chỉ đành lựa chọn dung túng cho cô, xúc từng muỗng đồ ăn đưa tới bên miệng cô.
Đây là lần đầu tiên Giang Hi Phong làm loại chuyện này, động tác còn có chút vụng về, nhưng Giang Bích Nhân lại vô cùng mãn nguyện, nụ cười trên mặt không ngừng nở rộ.
truyen bac chien
Cô còn vươn tay đút cho Giang Hi Phong: "Ba va cũng ăn đi"
Giang Hi Phong vẫn là lần đầu tiên cùng người khác thân mật quá mức, ông ở bên ngoài tuy rằng có không ít tình nhân, nhưng bọn họ cũng không dám ở trước mặt ông làm càn như vậy.
Sau khi ăn xong, Giang Bích Nhân vẫn dính chặt lấy ông không chịu buông, khóa ngồi trong lòng ngực ông, bắt đầu hôn loạn khắp nơi.
Giống như muốn bù đắp cho sự gần gũi bị thiếu hụt hơn mười năm qua.
Tuy rằng cô gái ngốc thơm tho mềm mại ôm thật không tồi, nhưng đây cũng quá dính người rồi, Giang Hi Phong thật sự có hơi bất lực.
Giang Bích Nhân ôm Giang Hi Phong hôn một hồi, giương hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn ông: "Ba ba có thể ở thêm hai ngày được không? Con rất nhớ ba ba, muốn ở bên cạnh người nhiều hơn"
Kỳ thật nếu không ở nhà đợi thì ông cũng đi tìm tình nhân, mấy ngày hôm trước cô ta cũng đã tìm ông hẹn tốt thời gian.
Giang Bích Nhân thấy Giang Hi Phong không nói lời nào, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần ảm đạm.
"Ba ba nếu vội thì thôi đi...!Công việc vẫn quan trọng hơn" Giang Bích Nhân hiểu chuyện mà nói, sau đó nỗ lực nặn ra một nụ cười yếu ớt: "Người cũng đừng làm việc quá mệt mỏi, nếu muốn gặp thì gọi cho con"
Giang Hi Phong mềm lòng.
Việc kia vẫn là nên bỏ đi...!Cũng đã cùng cô gái nhỏ làm loại chuyện này, nếu không ở bên cạnh cô, thì chẳng phải quá mức cầm thú.
"Ta ở lại đây chơi với con"
Giang Bích Nhân ngây ngẩn, hai mắt sáng lên: "Thật, thật vậy sao?" Khóe miệng không kìm được mà nở ra nụ cười xán lạn.
Giang Hi Phong đã bị sự thay đổi của cô gái nhỏ làm rung động.
Tất cả cảm xúc của cô hoàn toàn quay quanh ông, như thể đem một trái tim chân thành dâng đến trước mặt ông.
Ông lúc này đột nhiên hiểu vì sao lại thích cô ngốc nhà mình đến vậy.
Hai ngày sau, Giang Bích Nhân vẫn luôn không rời lấy ông.
Nhưng bọn họ cũng không có vượt quá giới hạn, cùng lắm cũng chỉ ôm ấp hôn hít mà thôi.
Cuối cùng, đêm trước khi Giang Hi Phong rời đi, Giang Bích Nhân chạy đến gõ cửa phòng ông.
Cô