Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là một mảng màu trắng.
Nơi này là bệnh viện tư nhân, phòng dành cho một người.
Một thiếu niên gầy yếu nằm trên giường bệnh, làn da tái nhợt, gầy trơ xương, nhưng vẫn không thể giấu đi khuôn mặt đẹp mê người của mình.
Vẻ nhu nhược này giống như gãi đúng chỗ ngứa, ngược lại cho thấy thiếu niên như mang một loại khí chất u buồn.
Mà trước giường bệnh, là một người đàn ông mặc tây trang đang nửa quỳ.
Quần áo giống như lâu rồi không thay, nhăn nhúm bèo nhèo.
Đầu tóc hỗn độn, dưới cằm còn có lún phún râu.
Khuôn mặt tuy mệt mỏi, nhưng cho dù bộ dạng chật vật như vậy, cũng có thể nhìn ra người này có tướng mạo anh tuấn, ngũ quan thâm thúy.
"Hữu, không cần đau lòng." Thiếu niên nâng tay lên, ngón tay nhỏ dài như ngọc xoa lên khuôn mặt của người đàn ông, "Đây là bệnh di truyền, em đã biết sẽ có ngày này.
Cảm ơn anh ở khoảnh khắc cuối cùng này có thể làm bạn với em.
Gặp được anh, là phúc phần lớn nhất cuộc đời em rồi."
Người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của thiếu niên, thanh âm nghẹn ngào: "Em nếu dám bỏ rơi anh, anh sẽ cho đám lang băm đó nghỉ việc!"
Có thế khiến cho một người đàn ông lạnh lùng như vậy chú ý đến mình, trong lòng Tiêu Điền Điền rất thỏa mãn.
Trên mặt lại chảy xuống hàng nước mắt, lắc đầu: "Không nên, Hữu! Em không muốn anh vì em làm loại chuyện thế này.
Đồng ý với em, chờ em đi rồi, hãy quên em đi."
"Nhất định sẽ không!" Hốc mắc người đàn ông đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, "Cứ cho là em đã chết, anh cũng sẽ đi tìm chuyển thế của em.
Không bao giờ để em rời khỏi anh nữa."
"Hữu." Giọng nói của thiếu niên đã yếu đi vài phần, trong ánh mắt nửa là cảm động, nửa là bi thương, "Nếu còn có kiếp sau, nhất định...!"
Lời còn chưa dứt, hai mắt cậu bỗng nhiên trừng lớn, trái tim như bị hung hăng nghiến qua nghiến lại, thân thể rung lên.
Tiếp sau đó, bàn tay ở trên chăn bông chầm chậm rũ xuống.
Trong đôi mắt chảy ra một hàng nước cuối cùng.
"Không!!!!"
Người đàn ông phát ra tiếng gầm rú đau khổ tột cùng.
Ngoài cửa sổ, chim nhỏ ngừng ở chạc cây nghỉ ngơi sợ bay đi mất.
Bác sĩ và hộ sĩ đứng ở ngoài phòng lòng cũng run lên một chút.
Đầu của Đỗ Hữu còn chôn trên giường đệm.
Ít lâu sau, anh sờ sờ cổ, đứng dậy từ dưới đất.
Vừa rồi quỳ nửa ngày, chân tê rần hết cả.
Rõ ràng cuối phòng có ghế dựa, hệ thống lại không cho anh ngồi, nói là quỳ sẽ càng thêm chân thành tha thiết -- cho nên chỉ thấy được mặt của người yêu.
Hồi nãy rống quá chân thành nên hiện tại giọng bị khàn rồi.
Đỗ Hữu móc ra một hộp kẹo thông họng từ cái túi trong âu phục, lấy một viên bỏ vào miệng.
"Ký chủ, tui thấy cảm xúc của anh sai rồi.
Người anh yêu nhất rời đi, anh thân là một tổng tài bá đạo, hẳn là phải vừa khổ sở vừa nhẫn nhịn, anh xem anh kêu có giống heo bị thiến không."
Bên tai lại vang lên giọng của hệ thống.
Một tuần trước là lúc Đỗ Hữu vừa xuyên tới.
Lúc ấy anh mất một hồi lâu mới ổn định được, sau khi biết được mình từ tận thế xuyên đến hiện đại thì cảm thấy không thể tin được.
Sau đó, trong đầu tự nhiên xuất hiện một vật gọi là hệ thống, dạy cho anh một lượng tin tức rất lớn.
Như là, thế giới này không phải thế giới thật, mà là một cuốn tiểu thuyết, tên là 《 Tổng tài bá đạo yêu tôi 》.
Nội dung là về chú thỏ trắng Tiêu Điền Điền và câu chuyện tình yêu vừa máu chó vừa lãng mạn với tổng tài Đỗ Hữu.
Nghe xong dạy bảo, Đỗ Hữu nghĩ thầm thế giới này có thật hay không mình cũng không biết.
Dù sao tên của mình lại trùng với tên của "tổng tài bá đạo" thì thấy thế nào cũng thật không nổi.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, tổng tài bá đạo Đỗ Hữu hàng thật đã ngỏm củ tỏi.
Vì mục đích làm câu chuyện thuận lợi diễn ra, hệ thống mới triệu hồi Đỗ Hữu hàng giả tới.
Không vì cái gì khác, bởi anh với hàng thật giống nhau như đúc.
Tuy rằng tính tình cách nhau cả trăm dặm có đẩy xe bò cũng đẩy không tới.
Không còn cách nào khác, hệ thống đành phải tự mình ra trận.
Mỗi lần tiểu công tiểu thụ cảm ứng lẫn nhau, nó sẽ ở trong đầu nhắc đi nhắc lại thần thái và lời kịch cho anh nghe.
Khiến Đỗ Hữu thành công vượt qua nhiều cửa ải.
Cũng may giờ đã tiến gần đến đại kết cục, phần lớn thời gian tiểu thụ đều ở phòng bệnh.
Chỉ cần biểu hiện ra bi thương, cực kỳ bi thương, bi thương không gì sánh kịp là được rồi.
Tuy rằng việc này cũng khiến Đỗ Hữu gặp khó khăn, bởi vì anh cảm thấy mình chưa gặp cảnh đặc biệt khổ sở bao giờ.
Nhưng hệ thống đồng ý rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể ở lại đây vĩnh viễn.
Gặp được mê hoặc lớn cỡ đó, Đỗ Hữu thành công đột phá chính mình.
Mừng hú hồn.
Tháng năm đen tối đã trôi qua.
Từ nay về sau, anh thân là tổng tài bá đạo, tay chỉ giang sơn tay chỉ người.
Sau khi