Nhưng Đỗ Hữu còn chưa kịp thực hành Thẩm Thần đã đẩy ra.
Thẩm Thần không thể chịu được việc người khác làm ra hành động mang tính áp bách này với hắn, càng miễn bàn đối phương còn là tình địch của mình.
Hắn kéo tay áo xuống che đi năm vệt đỏ, "Tôi sẽ nghe cậu nói, động tác bình thường chút đi."
Đỗ Hữu khó hiểu: "Không bình thường sao?"
"Đương nhiên không bình thường!"
"Vậy tại sao anh vẫn luôn làm?"
"..."
Một túm người, hai kabedon, ba nắm cằm, đây là ba bước Thẩm Thần thường làm.
Thẩm Thần nghe vậy ngớ người.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, giọng điệu đối phương còn không có sự trào phúng, giống như thắc mắc bình thường thôi.
Cảm giác này, giống như lúc học trung học tàng trữ sách cấm, kết quả ngày hôm sau toàn bộ sách cấm bị di dời sang chỗ khác.
Xấu hổ muốn chết.
Đừng hỏi tại sao người giàu họ Thẩm lại có sách cấm.
Trước khi trở thành tổng tài bá đạo, Thẩm Thần cũng trải qua tuổi dậy thì ngây thơ thiện lương trong sáng chứ bộ.
"Tôi và Tiêu Điền Điền là người yêu, đương nhiên làm được." Hắn cũng không biết mình tại sao phải trả lời vấn đề này.
"Hai người không phải chia tay rồi sao?"
Thẩm Thần sửng sốt, nhìn qua chỗ khác.
Thật lâu sau mới nói: "...!Sẽ quen lại thôi."
"Xin lỗi."
Cơ mặt Đỗ Hữu bị liệt nên nhìn không ra cảm xúc, giọng nói nghe vô cùng lạnh nhạt, "Tôi không thể cho hai người tiếp tục bên nhau."
Nói đến nói đi, lại vòng về lúc ban đầu.
Thẩm Thần rốt cuộc cũng bắt được đúng bài của mình, quay đầu lại nói: "Tôi không biết cậu nghĩ cái gì.
Nếu cậu muốn tranh Tiêu Điền Điền với tôi, thì không nên tìm tôi, mà nên tìm cậu ấy."
Đỗ Hữu lắc đầu: "Tôi không muốn tranh Tiêu Điền Điền với anh."
Thẩm Thần không trả lời, nhưng nhìn mặt hắn liền biết không tin.
"Chuyện đã như vậy rồi, tôi đành nói thật với anh." Đỗ Hữu tiến lên một bước, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, "Ở cạnh Tiêu Điền Điền, anh sẽ chết."
Giọng điệu rất nghiêm túc, khiến sắc mặt Thẩm Thần trầm xuống.
Đỗ Hữu: "Anh có tin thế giới song song không?"
Nếu tùy tiện nói đây chỉ là một thế giới trong truyện xuyên nhanh, và mọi người chỉ là nhân vật ảo thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Không bằng nói là thế giới song song đi.
Thẩm Thần nhíu mày, "Cậu muốn nói cái gì?"
"Tiêu Điền Điền đến từ thế giới khác.
Mà tôi, cũng đến từ thế giới khác."
Hệ thống nghe thấy liền sợ tới biến sắc: 【 ký chủ, anh nói với hắn cái này làm gì? 】
Đỗ Hữu vẫn không để ý tới, lo tiếp tục thuyết trình về khái niệm thế giới song song cho bạn học Thẩm Thần.
Tiêu Điền Điền có thể tự do xuyên qua các thế giới, rồi cùng với người trong thế giới đó yêu đương.
Tình huống hiện tại là người của các thế giới đó đã tìm được cách để đi đến thế giới này rồi.
Đỗ Hữu nói: "Tôi là một trong số đó."
Chờ đến thời điểm thích hợp, người từ các thế giới đó sẽ hòa thành một thể, mất đi bản thể vốn có.
Chuyện đó đối với mỗi người mà nói chính là chết không hơn.
Thẩm Thần vẫn luôn lẳng lặng nghe, không xen mồm, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng.
Gió đêm thổi tới, mang đến mùi hoa thoang thoảng, phất quá sợi tóc của hai người.
Đỗ Hữu nói xong câu cuối cùng: "Vì vậy, tôi hy vọng anh không nên qua lại với Tiêu Điền Điền nữa.
Còn những người kia, tôi sẽ có cách để họ quay về thế giới của mình."
Trong lúc đó, hệ thống vẫn luôn muốn ngăn cản.
Nhưng năng lực của nó quá yếu, ngoại trừ hét to lên thì cũng chẳng thể làm gì nữa.
Năng lực che chắn của ký chủ quá mạnh, anh không bị tác động bởi bất cứ cái gì.
Tuy rằng những lời này có tính chân thật rất thấp, nhưng nếu các tiểu công tin, có lẽ sẽ sinh ra tâm lý giữ khoảng cách với tiểu thụ.
Đến lúc đó, cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa, nếu giữa lúc đó ký chủ gây khó dễ, nói không chừng nó - một hệ thống tùy thân, sẽ bị tiêu hủy.
Hậu quả quá mức nghiêm trọng, hệ thống run bần bật.
"……"
Thẩm Thần ánh mắt phức tạp mà nhìn người thanh niên trước mặt, người này sẽ không phải mắc chứng suy tưởng đó chứ?
Tuy rằng hắn cũng thấy rất kỳ quái tại sao quanh người Tiêu Điền Điền lại xuất hiện nhiều đàn ông như vậy, nhưng thế giới song song? Hòa hợp một thể?
Loại chuyện này sao có thể xảy ra?
Cứ cho rằng người này nghiêm túc đi, nhưng xét đến cùng thì cũng chỉ vì ngăn cản hắn và Tiêu Điền Điền.
Nhưng mà tuy Thẩm Thần hoàn toàn không tin lý do thoái thác vừa rồi, lúc này cũng có hơi buồn bực.
Tại sao người này lại ra tay từ chỗ mình mà không đi tìm Tiêu Điền Điền?
Nếu là hắn, đối với người mình ghét thì chắc chắn không thấy càng đỡ phiền.
Rốt cuộc tại sao luôn kéo chân mình, mà không chọn Tiêu Điền Điền.
Cách làm của thằng nhóc này chính là gãi không đúng chỗ ngứa.
Đỗ Hữu thật lâu sau cũng không nghe đối phương trả lời, tay quơ quơ trước mặt Thẩm Thần, "Buồn ngủ hả?"
Thẩm Thần hoàn hồn, bắt lấy cánh tay trước mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Một bên là đôi mắt đen như mực, một bên cũng là mắt đen, nhưng khí chất lại thiên về lạnh như băng.
Giờ này khắc này, hai người chỉ nhìn thấy lẫn nhau.
Mặt Thẩm Thần khẽ nhúc nhích.
Hình như hắn hiểu ra cái gì rồi.
Chẳng lẽ, thằng nhóc này trăm phương nghìn kế gây sức ép cản trở, không phải vì Tiêu Điền Điền, mà là vì…… Hắn?
Nếu không thì tại sao vừa nãy không lôi Tiêu Điền Điền đi mà lại lôi mình? Nếu là như vậy, tất cả thắc mắc đều đã được giải đáp.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì gia thế và khuôn mặt, bên người Thẩm Thần không thiếu cả trai lẫn gái theo đuổi.
Nhưng mà người ở mức cao như Đỗ Hữu cũng là người đầu tiên.
Tuy rằng hắn không hứng thú với loại tướng mạo như Đỗ Hữu, nhưng đối với người thích mình, người đàn ông nào đó cũng không tiếc trích ra một chút ôn nhu.
Hắn buông tay Đỗ Hữu ra, sửa cổ áo: "Tôi hiểu."
Hiểu rồi?
Là tin tưởng anh sao.
Đỗ Hữu có hơi cảm thấy ngoài ý muốn, anh còn cho rằng mình phải tốn nhiều nước bọt hơn nữa.
"Tôi sẽ tha thứ cho sự không hiểu biết lúc trước của cậu." Thẩm Thần thái độ kiêu căng, "Về lần hợp tác trước, cũng có thể tiếp tục."
"Ừm, chuyện đó cũng không cần đâu." Đỗ Hữu lễ phép đưa đẩy, "Bên chúng tôi đã tìm được đối tác mới rồi."
Thẩm Thần bị sặc.
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian đại khái đã qua mười lăm phút.
Mọi chuyện so với tưởng tượng còn xảy ra thuận lợi hơn.
Bên này đã thu phục xong Thẩm Thần, mục tiêu tiếp theo là Vưu Hạo Vũ.
Đúng là không nghĩ tới lấy lý do thoái thác là thế giới song song lại tốt như vậy.
"Nói xong rồi thì anh không được đi tìm Tiêu Điền Điền nữa.
Chuyện khác cứ để tôi xử lý."
Đỗ Hữu nói xong, một bên móc điện thoại ra gọi trợ lý, một bên cúi chào Thẩm Thần.
Thẩm Thần thấy người đi, nhướng mày cản thấy có chút ngoài ý muốn.
Người này vừa không lôi léo hắn, vừa không nói thêm gì.
Kéo hắn lại đây chỉ để nói lung tung mê sảng.
Nếu không phải Thẩm Thần đã quá quen với chuyện tình cảm, thì đã không chú ý tới hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của Đỗ Hữu.
Nhưng mà như thế cũng là chuyện tốt.
Hắn không thể cho người này bất cứ hứa hẹn gì được.
Đỗ Hữu hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt phức tạp sau lưng mình.
Anh đi đến cửa chính của bệnh viện, gọi cho trợ lý Tiêu.
Anh đang muốn hỏi phòng khám ở đâu, lại nghe trợ lý Tiêu nói phía Vưu Hạo Vũ đã cho người đến đón, còn đám fan cuồng đuổi theo xe đã bị cho lên đồn.
"Đỗ tổng, anh có muốn gặp bọn họ không? Bên kia nói muốn trực tiếp cảm ơn."
Hình như có chút phiền phức.
Hơn nữa chuyện này cũng không thể nói ở trước mặt người ngoài.
Tạm thời cũng không gấp, cứ để sau đã.
"Không cần.
Để ngày khác đi, bôm nay cô cũng vất vả rồi."
Đỗ Hữu cắt điện thoại, nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy sảnh trước rất trống trải.
Mà cây cối hai bên bệnh viện thì khá ít, nhìn có hơi tiêu điều.
Đây chỉ là một bước nhỏ của Đỗ Hữu, mà bước nhỏ này lại có thể xoay chuyển toàn bộ kết cục.
Chuyện này có lẽ không khó như trong tưởng tượng.
Cho dù Thẩm Thần bị tẩy não rồi, nghe anh nói xong, không phải cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này sao.
Chờ giải quyết chuyện này xong rồi, anh có thể chân chính trở thành tổng tài bá đạo, hưởng thụ nhân sinh như gấm.
Bên này thì Đỗ Hữu một lòng hăng hái, hệ thống lại ở trong góc run run rẩy rẩy.
Nó không có biện pháp hủy giao kèo với ký chủ.
Nếu chuyện ký chủ muốn phá hư cốt truyện bị bại lộ, nó chỉ là một hệ thống nho nhỏ nhu nhược vô lực, nhất định sẽ bị hệ thống chủ giận chó đánh mèo.
Nên làm gì bây giờ?!
"..."
Thôi kệ đi.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, giấu được ngày nào hay ngày đó.
Trước khi mọi chuyện bị khui ra, nhất định phải nghĩ cách khác mới được.
Mấy ngày sau, ở hoa viên gần hồ.
Nhiều lớp cây xanh, mặt hồ sóng nước lấp lánh.
Gió nhẹ phất quá, tạo nên một tầng gợn sóng.
Ở bên trong rừng cây tùng, là một biệt thự được trang trí ấm áp.
Đây là một trong những bất động sản trên danh nghĩa của Thẩm Thần, trước kia là nơi ở của Tiêu Điền Điền.
Sau khi chia tay Tiêu Điền Điền, Bạch Việt liền dọn vào ở.
Chẳng qua là gần đây Thẩm Thần hiểu ra tình cảm của mình, số lần tới nơi này ngày càng ít.
Mà hôm nay là ngày đầu tiên trong tháng Thẩm Thần trở về đây.
Bạch Việt nhìn rất vui, mới mở cửa liền nhảy phốc lên người hắn.
Chỉ tiếc, hôm nay hắn mang theo một tin không hề tốt đẹp.
Bạch Việt đã nhận ra không khí không đúng, có chút bất an, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười trên khuôn mặt, "Làm sao vậy, lâu rồi mới gặp sao lại trưng ra vẻ mặt khó coi thế này."
"Chia tay đi."
Khi Thẩm Thần nói ra lời này, gần như không hề do dự, giống như lúc trước hắn vứt bỏ Tiêu Điền Điền.
Nụ cười của Bạch Việt cứng lại, lắp bắp: "Tại, tại sao? Em có chỗ nào không tốt?"
"Không phải cậu không tốt." Thẩm Thần lạnh nhạt, "Chỉ là chúng ta không còn hợp nhau nữa."
Môi Bạch Việt run run, muốn nắm tay hắn, lại vô tình bị né tránh, lập tức cứng người tại chỗ.
"Tôi sẽ cho cậu quà bồi thường.
Hoặc nếu cậu muốn căn nhà này, cũng có thể cho cậu." Thẩm Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, "Buổi chiều tôi còn có việc, nghĩ xong rồi thì gọi người này."
Hắn rút trong bóp tiền ra một tấm danh thiếp, đưa qua.
Đó là phương thức liên lạc của luật sư.
Nhưng Bạch Việt nhìn cũng không nhìn, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, cậu cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Thẩm Thần đã từng thích nhất dáng vẻ quật cường này của đối phương.
Mà cái này chính là chỗ giống nhau nhất giữa Bạch Việt và Tiêu Điền Điền.
Chỉ là chuyện tới hiện giờ, hắn đã nhận ra lòng mình, sẽ không bị loại dáng vẻ này hấp dẫn nữa.
Bởi vậy chỉ đem danh thiếp quăng lên bàn, xoay người rời đi.
"Thẩm Thần!" Bạch Việt la lên một tiếng, ôm hắn từ sau lưng, hai tay ghìm