"Dạ."
Nhân viên nữ ở quầy tiếp tân lịch sự dạ hai tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Tiêu Điền Điền đứng đằng trước nhìn cô bằng cặp mắt to tròn long lanh, thấy cúp điện thoại liền hỏi: "Thế nào, tôi có thể đi vào rồi chứ."
Cô gái lễ phép nói: "Xin lỗi, Đỗ tổng nói chưa từng nghe tên cậu."
"Cái gì? Sao có thể, có phải cô chưa nói rõ không."
Tiêu Điền Điền nhón mũi chân, đưa tay gần hơn về phía trước quầy, "Tên tôi là Tiêu Điền Điền.
Tiêu trong cuộc đời tiêu sái an nhiên, còn Điền Điền là trong câu dòng suối nhỏ chảy qua khoảnh ruộng."
Nhân viên cười: "Xin lỗi, lúc đi học điểm ngữ văn của tôi không tốt."
Tiêu Điền Điền sửa miệng: "Tiêu là sao nhỏ, Điền Điền là khoảnh ruộng xanh."
"Tôi không nói sai." Cô mỉm cười: "Đỗ tổng thật sự nói như thế.
Cậu còn chuyện nào nữa không?"
"Cô, cô gọi thêm lần nữa đi.
Lần này để tôi nói với anh ấy."
"Xin lỗi, bây giờ không tiện, hơn nữa tôi cũng không có quyền hạn đó."
Tiêu Điền Điền lại dây dưa với tiếp tân hơn mười phút, đối phương không chịu cho cậu gọi điện hỏi, cũng không cho cậu phương thức liên lạc.
Chỉ đành mặt mày xám xịt đi ra cửa lớn công ty, ngẩng đầu lên nhìn tầng cao nhất.
Tòa nhà cao chừng trăm mét, mặt ngoài dán cửa kính trong suốt, phản ngược lại hình ảnh người xe như kiến bên ngoài.
Cậu nhớ, office building của Hữu ở tầng cao nhất, ở đó có một cửa kính lớn sát đất.
Ngày trước, cậu cũng đứng trước cửa sổ sát đất đó, được Hữu ôm vào lòng.
Nhìn xuống giang sơn Hữu vì cậu mà cướp.
Ánh chiều tà từ hoàng hôn sắp tắt chiếu lên khuôn mặt của hai người, khoảnh khắc ấy mang tới ấm áp khiến lòng người mê say.
Mà mọi chuyện giống như vừa mới hôm qua, cậu còn nhớ rõ ràng, sao Hữu có thể quên được?
Tòa nhà ở thế giới này được trang hoàng giống như ở thế giới trước, đây là minh chứng chắc chắn nhất.
Vậy sao có thể quên tên của cậu được? Nhất định là do tiếp tân kia không nói đúng tên mình.
Tiêu Điền Điền ngồi xuống phía trước bồn hoa, xa xa nhìn về phía cửa lớn công ty.
Sỡ dĩ cậu tới nơi này không phải để tìm Hữu, mà là vì Hạo Vũ.
Từ lần tạm biệt ở bệnh viện, hằng ngày Tiêu Điền Điều đều thấy lòng khó yên, nhớ mãi chuyện Hạo Vũ bị mất trí nhớ và bị thương.
Đối phương quên hết mọi thứ nhất định sẽ tràn ngập cảnh giác với xung quanh.
Cậu cần phải đi bảo vệ Hạo Vũ mới được.
Sau khi dùng số tích phân vào công năng định vị của hệ thống, cậu mới biết Hạo Vũ đang ở công ty của Hữu, vì vậy mới vội vàng chạy lại đây.
Mà hôm ở bệnh viện thấy hai người ở cạnh nhau, chẳng lẽ vào lúc cậu không ở, hai người trở thành bạn bè rồi sao?
Mong là về sau không nên vì cậu trở mặt thành thù.
Cậu không muốn có người vì mình mà đánh nhau.
Tiêu Điền Điền yên lặng cầu nguyện.
Hôm nay mặt trời có hơi chói mắt.
Lúc Đỗ Hữu nhìn thấy Tiêu Điền Điền đang ngồi trước bồn hoa, lập tức kéo màn xuống.
Tuy rằng cách đất mấy trăm mét, nhưng thị lực của Đỗ Hữu luôn rất tốt, liếc mắt một cái liền chú ý.
Hệ thống: "Ký chủ……"
"Đừng nói." Đỗ Hữu cho rằng nó lại muốn kêu mình tiếp tục lại gần tiểu thụ, "Tôi không muốn nghe cậu nói nữa."
"Bộ từ trước tới giờ anh chịu nghe tui nói sao!" Hệ thống thở phì phì nói: "Tui không phải muốn nói chuyện này."
Đỗ Hữu hiểu rồi, "Cơm trưa hôm nay có...!"
"Không phải cơm trưa! Anh không thấy tui còn không có cơ thể sao? Anh nói đồ ăn với tui thì có ích lợi gì?"
Hệ thống nói thẳng: "Tui muốn nói thẳng với anh, ký chủ.
Tui cho rằng hành động bây giờ của anh rất không có hiệu suất."
"Hiệu suất?"
"Đúng vậy.
Nếu anh muốn nhắc nhở các tiểu công khác, cứ đi từng bước từng bước thì quá mất thời gian.
Huống chi, đối phương cũng không nhất định sẽ tin anh."
Đỗ Hữu phản bác: "Tôi nói về thế giới song song Thẩm Thần cũng tin đó