Hành lang dài gắn đầy đèn dây tóc chói mắt, các kẻ của bức tường được nhét kín không một kẻ hở.
Trần nhà, vách tường, mặt đất toàn là màu trắng, thậm chí cả cửa sổ cũng không có, khiến người ta không phân rõ được trái phải.
"Anh, từ từ em theo với!"
Một giọng nói trẻ con vang lên.
Thiếu niên đi ở phía trước dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một đứa nhóc chừng năm tuổi đang lảo đảo chạy theo mình.
Thiếu niên trông chỉ mới mười tuổi, đứa nhóc chỉ mới cao tới ngực cậu.
Cậu nhìn nhóc chạy đến trước mặt mình, "Chuyện gì?"
Nhóc nói: "Anh muốn đi đâu, em cũng muốn theo."
Thiếu niên: "Không được."
"Tại sao?"
"Nhóc dính người lắm, anh muốn thở một chút."
Nhóc con không rõ, "Em ở cạnh, anh cũng có thể thở được mà."
"……" Thiếu niên cảm thấy lấy cái đầu mới năm tuổi ấy hẳn là không thể hiểu được sự buồn bực lúc mười tuổi của mình.
Cho nên cậu không giải thích, mà nói: "Nhóc nhìn đằng sau kìa."
"Đằng sau?" Nhóc con ngây thơ mà quay đầu lại nhìn.
Hành lang trước sau vẫn như cũ, bóng tối vô cùng vô tận lan tràn tới chỗ sâu nhất.
Nhóc không nhìn thấy gì cả.
Lại quay đầu, phát hiện anh trai không thấy đâu nữa.
!
Tâm lý non nớt của nhóc chịu đả kích rất lớn, đối phương lại dùng cách này đánh lạc hướng nhóc.
Căn phòng hẹp dài chỉ mười mét vuông, cảnh trí gần như giống ngoài hành lang.
Không có bất cứ món gì được bày biện, thuần một màu trắng.
Góc phòng đặt một cái giường, một thiếu niên ngồi xếp bằng trên đó.
Không lâu sau, cậu mở mắt, đôi đồng tử màu đen hiện ra, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo.
Tiếp theo, quay đầu nhìn về phía chân giường.
"Ra đi."
Dứt lời, nhóc con bò ra từ phía chân giường.
Tóc nhóc màu nâu nhạt, chúng xoắn lại nhìn rất mềm.
"Anh, anh đang làm gì?" Vẻ mặt nhóc con thản nhiên.
Thiếu niên nói: "Anh đang tưởng tượng, còn một chút nữa thôi là có thể ăn được gà nướng rồi."
"Gà nướng?"
"Là món ăn của con người thế kỷ trước, anh tìm thấy một sấp ảnh trong thư viện."
Nghe giải thích xong, vẻ mặt nhóc con vẫn mờ mịt.
Thiếu niên sớm đã hiểu tuổi hai con số và tuổi một con số suy nghĩ không giống nhau.
Cậu nói: "Vậy nhóc có chuyện gì không?"
Nhóc con tự giác bò lên giường, "Em tới cùng tưởng tượng với anh đó."
"……"
Thật ra chỉ cần không quấy rầy mình, thiếu niên cũng chẳng quan tâm nhóc đó ở đâu.
Nhưng trước đây từng có vết xe đổ, dù cậu đang làm gì thì tên nhóc này cứ bám không buông.
Thế thì cũng thôi đi, không những vậy còn thích nhìn chằm chằm cậu, làm cậu luôn có cảm giác như có một con dao kề cổ mình.
Dị năng của nó có thể thông qua đôi mắt mà thi triển, dễ dàng chém bay đồ vật.
Mà việc không khéo chính là tên nhóc này vẫn chưa khống chế năng lực thành thục được.
Vì tính mạng của mình, cậu nhấc cổ áo của nhóc ấy lên, để người ngoài cửa.
"Anh ở trong, nhóc ở ngoài."
Nói xong cũng mặc kệ nó có chịu hay không, thẳng thừng đóng cửa lại.
Mới vừa bước một bước, cửa phòng đã "Sầm" một tiếng đóng lại, đập ngay mũi nhóc.
Quay đầu nhìn chỉ thấy hành lang trắng thuần đã bị cắt thành năm bảy vết.
Cậu nhóc đứng ở ngoài cửa, màu mắc nâu nhạt ẩn hiện ký hiệu X.
Đối phương giống như hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm chuyện xấu gì, vẫn cười như cũ: "Nhưng mà, em muốn nhìn anh."
Tươi cười có chút trẻ con, cũng có chút đáng sợ.
Thiếu niên trầm mặc trong chốc lát: "Nhóc sẽ bị thầy mắng đó."
Quả nhiên bị thầy mắng rồi.
Nhưng không phải là nhóc ấy, mà là cậu.
Bởi vì các thầy hình như rất sợ tên nhóc kia, không dám tiếp xúc gần.
Nếu thực sự có dấu hiệu uy hiếp, sẽ trực tiếp khởi động hệ thống phòng vệ, nhốt người lại.
Tóm lại, vách phòng của cậu sập rồi, chỉ có thể đổi chỗ khác thôi.
Lúc nhóc con ấy tiếp tục bò giường, cậu trực tiếp bắt được đối phương rồi trói lại thành một cái bánh tét.
Nhóc con không giãy giụa nhưng không hiểu tại sao mình bị trói.
Thiếu niên: "Muốn ở đây thì không được lộn xộn, không được sờ loạn, không được nhìn lung tung."
Sau rút ra một cái khăn trắng, bịt kín mắt nhóc ấy lại.
Sau đó ngồi thẳng thân mình, "Tốt rồi, bắt đầu cùng tưởng tượng thôi."
……
Đỗ Hữu mở to mắt.
Thấy không phải trần nhà thuần trắng trong mơ kia, mà là trần phòng ngủ quen thuộc.
Điều hòa vừa được mở.
Khác với căn phòng lạnh lẽo trong mơ, nơi đây rất ấm áp.
Trong lúc nhất thời mọi thứ như loạn lên, phân không rõ vừa rồi là mơ, hay mình đã trở về thế giới kia.
Cảnh trong mơ vô cùng chân thật, chân thật đến mức cảm giác như mình đã từng trải qua.
Mà dáng vẻ của nhóc con kia rõ ràng là Tần Qua, tại sao anh lại quen biết Tần Qua?
Anh mất trí nhớ sao?
Cho tới nay Đỗ Hữu chưa từng hoài nghi về thân thế của mình, giờ đây anh trầm tư về nó rất lâu.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ, anh bỗng nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.
Quay đầu, ánh vào mi mắt là một khuôn mặt tuấn mĩ tái nhợt.
Thanh niên đang ngủ say, hai mắt nhẹ chớp.
Vài sợi tóc nâu nhạt rủ xuống phủ đi đôi mắt
Đỗ Hữu ngồi dậy, nhéo mũi.
Chẳng lẽ anh còn đang nằm mơ?
Lại nhìn về phía bên cạnh, người nọ không biến mất, đúng là không phải ảo giác.
Cho dù đang ngủ, Tần Qua vẫn ăn mặc kín mít, một mình nằm ngoài chăn.
Có lẽ là bị động tác của Đỗ Hữu làm cho tỉnh, cậu mở mắt.
Hơi nghiêng đầu, vừa lúc đụng phải tầm mắt Đỗ Hữu.
Tần Qua không biết là ngủ thật hay là giả bộ ngủ, cậu không bị làm giật mình, sau mới mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Một tia sáng nhỏ đậu trên giường, giờ đã gần sáng mà sắc trời vẫn còn hơi tối.
Nếu không phải mơ tới giấc mộng kia, Đỗ Hữu bình thường sẽ không dậy sớm như vậy.
Anh không nói gì một hồi lâu, "Sao cậu ở đây?"
Tần Qua cũng ngồi dậy, "Vì muốn nhìn anh đó."
Câu này trùng hợp làm sao lại giống với lời trong mơ.
Nếu nói trước kia, Đỗ Hữu không hiểu người này sao lại thân cận với mình như vậy, nhưng cơn mơ vừa rồi làm Đỗ Hữu cảm thấy nghi ngờ.
Anh đến từ tận thế, Tần Qua cũng đến từ tận thế.
Nhưng thế giới thì có cả ngàn cả vạn cái.
Huống chi cho dù bọn họ đến từ cùng một thế giới, nơi đó lại khá rộng lớn, bọn họ cũng không dễ dàng quen biết nhau.
Tần Qua thấy Đỗ Hữu im lặng, đến gần hơn một chút: "Anh?" Mà còn chưa làm cái gì, đã bị người nắm tay.
Đỗ Hữu muốn kéo người ra ngoài.
Mà lúc nắm lấy tay đối phương, anh mới chú ý việc người này khi ngủ cũng không tháo bao tay bằng da kia xuống.
"Em hơi sợ lạnh." Tần Qua biết Đỗ Hữu thấy rồi mới dùng tạm một lý do.
Dừng một chút, mặt mày hơi cong, "Đây là nói dối thôi."
Thật ra cậu chỉ ghét nhiệt độ cơ thể người.
Dính nhớp khó chịu, mang theo mùi tanh tưởi.
"Nhưng mà anh thì khác." Tần Qua thò người tiến lên, tay phải khẽ chạm đầu gối Đỗ Hữu,