Nghe thấy những lời này, Vưu Hạo Vũ mới phản ứng lại, cậu buông Đỗ Hữu ra.
Sau đó hơi lảo đảo mà lui một bước.
"…… Xin lỗi." Cậu không nhìn anh, mu bàn tay để lên chóp mũi, che khuôn mặt ửng đỏ của mình lại, "Tôi không sao."
Đỗ Hữu nói: "Tóm lại đi bệnh viện trước đã."
"Được." Vưu Hạo Vũ dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Đỗ Hữu, "Có thể đưa tôi đi không?"
Đỗ Hữu không trả lời, tầm mắt dừng trên người sói, anh xoay người đi qua.
Vưu Hạo Vũ cho rằng mình bị từ chối, có chút mất mát.
Đỗ Hữu đi đến bên cạnh người nọ, đối phương vẫn đang ngất, cổ chảy máu đang dần đọng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không tỉnh đâu.
Anh cởi áo khoác tây trang, che cặp tai thú trên đầu đối phương lại.
Tiếp theo ôm nách người nọ, xách lên.
"Đi thôi." Đỗ Hữu liếc Vưu Hạo Vũ một cái, "Đi bệnh viện."
Vưu Hạo Vũ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo mắt hơi sáng lên, bước nhanh theo.
Lúc ra khỏi công trường, Đỗ Hữu nhìn lên cửa sổ của tòa nhà.
Chính xác mà nói chỉ là mấy ô xi măng.
Bởi tòa nhà này vẫn chưa xây xong, mà cái cửa gần đây nhất thì có dấu chân và một số lá rụng bị dẫm nát.
Vưu Hạo Vũ chú ý tới, "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Đỗ Hữu quay đầu.
Lúc ra khỏi công trường thì thấy thám tử vẫn còn đứng đợi.
Thấy anh ôm cái gì đó đi ra thì chạy đến.
"Không sao."
Danh tính của người thú không thể để ai biết được.
Đỗ Hữu nói: "Hôm nay dừng ở đây, vất vả rồi."
"A, được."
Đối với việc anh cố ý giấu diếm, thám tử cũng không truy hỏi, chỉ đồng ý rồi đi luôn.
Đến chỗ xe, Đỗ Hữu để Vưu Hạo Vũ vào trước rồi mình mới khiêng người thú vào.
Người này hôn mê rất sâu, bị đối xử thô bạo cũng không tỉnh.
Tiếp theo, anh vòng lên ghế phụ nói với tài xế: "Đi bệnh viện."
Ô tô chạy bon bon trong đêm tối.
Đỗ Hữu hôm nay phải bôn ba rất nhiều, nhưng bây giờ coi như án tử trên đầu anh cũng không còn nữa rồi.
Chẳng qua vẫn không thể bắt được Tiêu Điền Điền.
Vấn đề của người thú đã tạm thời được giải quyết, nhưng nếu tiểu công tiếp theo rơi xuống thế giới này thì chuyện sẽ mãi không dừng mất.
Hơn nữa anh thật sự không thể hiểu nổi.
Đối với Tiêu Điền Điền mà nói các tiểu công này đều là người cậu ta yêu, tại sao lại khiến họ chém giết lẫn nhau.
【 là vì muốn hưởng thụ cảm giác bị tranh giành đó.
】
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Đỗ Hữu: 【 cậu dậy rồi? 】
【 dậy cái gì chứ, tui có ngủ đâu! 】 hệ thống giận dỗi,【 nãy giờ không nói chuyện là do tui đi tìm thông tin về người thú đó! 】
Đỗ Hữu: 【 ồ.
】
Hệ thống: 【 khen người ta cái coi! 】
Đỗ Hữu: 【 giỏi quá.
】
Khen chả có thành ý gì cả.
Hệ thống sớm đã thành thói quen, chỉ là vẫn cảm thấy có hơi buồn.
Nhưng nếu tìm được thông tin rồi thì nó vẫn báo.
Con sói trắng này tên Ryan, đến từ thế giới《 Dụ dỗ vợ nhỏ về nhà sinh con 》.
Đỗ Hữu nhíu mày: 【 cái tên……】
Hệ thống ho khan vài tiếng: 【 tui hiểu mà ký chủ.
Anh chắc là muốn hỏi tại sao hai người đàn ông có thể sinh con phải không, nhưng anh phải tin tui … 】
Đỗ Hữu: 【 ngắn ghê luôn.
】
Bộ trọng tâm là ở chỗ đó hả!
Nhưng mà đúng là so với tên thế giới mà Vưu Hạo Vũ và Tần Qua làm vai chính, thì tên này ngắn hơn thật.
Chuyện xưa của nó rất đơn giản.
Người thú Ryan là thủ ĩnh bộ lạc, nhận sự kính yêu của người trong tộc, hơn nữa còn được đông đảo giống cái theo đuổi.
Nhưng mà Ryan đều chướng mắt.
Cho đến một ngày, Tiêu Điền Điền thân là con người té từ trên trời xuống.
Thấy cậu tóc đen mắt đen rất đáng yêu, trái tim Ryan giống như bị thần Cupid bắn một mũi tên, lập tức hốt Tiêu Điền Điền về nhà mình, muốn cậu làm bạn đời, muốn cậu sinh sói con cho mình.
—— Ryan này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu tiểu công dễ dàng bị đẩy ngã nhất trong lịch sử.
Bởi vì Ryan là người nhan khống nặng.
Thích Tiêu Điền Điền, chỉ bởi vì đối phương có tóc đen và mắt đen cực hiếm thấy.
Đỗ Hữu: 【 người ở đây cũng tóc đen mắt đen cả đấy.
】
Hệ thống: 【 … 】
Nói không sai.
Lúc Ryan chú ý tới sự thật này, chuyện sẽ biến thành thế nào thì chưa một ai biết.
Mấy chục phút sau, xe chậm rãi tới trước bệnh viện.
Đỗ Hữu để Ryan lại trên xe, cùng Vưu Hạo Vũ đi xuống.
Đã là đêm khuya, ngoại trừ ca khám gấp mở đèn xanh, thì gần như không thấy người sống qua lại.
Trăng sáng khảm trên bầu trời, chiếu rọi bệnh viện.
"Đây là lần thứ hai." Vưu Hạo Vũ đột nhiên nói, "Cùng nhau tới bệnh viện."
Nghe vậy, Đỗ Hữu nhìn qua.
Nhớ tháng 9 năm ngoại, Vưu Hạo Vũ vẫn còn là một lưu lượng, cậu bị xe fan cuồng đuổi theo nên gây ra tai nạn xe cộ.
Anh đi công tác về tình cờ gặp nên thuận tiện đưa người đến bệnh viện.
Lúc sau cũng là ở đây, anh mới biết được đối phương là một trong các tiểu công.
Đỗ Hữu: "Hình như là vậy."
Nhưng Vưu Hạo Vũ chỉ nói một câu đó thì không nói gì thêm.
Bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng không phải tốt đẹp gì.
Nhớ lại lúc ấy cậu còn tự cho rằng Đỗ Hữu là đồng tính luyến ái, lo lắng đối phương có ý với mình.
Nhưng chuyện tới hiện giờ, cậu còn mong Đỗ Hữu có ý đó với mình mà không được đây này.
Vưu Hạo Vũ liếc liếc mắt nhìn sườn mặt Đỗ Hữu một cái, thấy có chút ảo não.
Gần như không có khả năng đó rồi.
Vào bệnh viện, đăng ký kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì, chỉ là bị thương, nghỉ ngơi một thời gian là xong.
"Đi lấy thuốc đi."
Bác sĩ cũng có tuổi rồi, nên không nhận ra Vưu Hạo Vũ là ai.
Viết mấy chữ rồng bay phượng múa xong thì đưa giấy cho bọn họ.
"Mỗi ngày bôi ba lần, còn phải mát xa cùng lúc mới làm máu lưu thông được.
Lấy thuốc xong thì dùng trước một lần đi."
Sau khi xem bệnh xong, hai người lại xuống tầng lấy thuốc.
Đỗ Hữu đem cây phun thuốc cho Vưu Hạo Vũ, "Về nhà thì