Đừng chán ghét cậu?
Đỗ Hữu ngẩn ra, không nghĩ tới đối phương sẽ phản ứng thế này.
Anh nghĩ lại cuộc nói chuyện hồi nãy, anh cũng đâu có truyền đạt sai cách đâu.
Anh chỉ cảm thấy Tần Qua cũng cần lo cho cuộc sống của cậu chứ.
Chưa nhắc đến chuyện bọn họ không phải anh em ruột, mà cứ cho là ruột thịt đi, cả hai cũng trưởng thành rồi, nào còn chuyện dính nhau như hồi nhỏ nữa.
Hệ thống: 【 nói thì nói, nhưng anh có thể uyển chuyển chút được không! 】
Đỗ Hữu: 【 uyển chuyển? 】
Hệ thống: 【 kiểu như phóng đại chút, nói anh quan tâm cậu ta nên thế.
】
Đỗ Hữu: 【 tôi nói thế còn gì.
】
Hệ thống: 【 có đâu! 】
Nói thì nói chứ ý chính cũng là "Ký ức trước kia không quan trọng, bây giờ mong cậu đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi" sao!
【 tôi nói một lần nhưng đủ ý.
】
【 chậm đã! 】 hệ thống vội vàng ngăn cản, 【 không nên khiến mọi chuyện phức tạp lên đâu.
】
Nó cảm thấy lấy thói quen nói chuyện của ký chủ thì thằng nhóc kia chỉ có nước đau tê lòng thôi.
Lúc này, truyền đến một âm thanh "Lạch cạch", nhưng ở đây đâu có ai.
Nhìn xem, bốn phía trống không.
Tần Qua còn nắm tay anh.
Đỗ Hữu rút tay ra, trả lời: "Tôi không chán ghét cậu." Dừng một chút, "Nhưng mà lời vừa rồi tôi cũng không rút lại đâu."
Tay Đỗ Hữu đã không ở, Tần Qua chậm rãi bỏ tay xuống.
Cậu im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: "Đột nhiên nói chuyện này là do xảy ra chuyện gì sao?"
Cậu giương mắt, nhìn thẳng Đỗ Hữu, "Anh, anh có người mình thích rồi sao?"
Đỗ Hữu chưa phản ứng kịp: "Cái gì?"
"……"
Nếu không phải lý do đó, Tần Qua cũng không nghĩ ra lý do nào khác.
Cậu có thể cảm giác được khi mình lại gần thì Đỗ Hữu vẫn luôn có thái độ bài xích.
Cho đến khi khôi phục ký ức mới dần chấp nhận sự tồn tại của cậu.
Còn tưởng rằng hết thảy đều đang chuyển biến tốt đẹp —— trừ mấy tên vướng bận kia ra.
Đặc biệt là ngày hôm qua.
Cậu thấy anh và thằng chết tiệt kia ôm nhau —— hoặc là nói bị người ôm lấy.
Nhưng anh cũng không đẩy ra.
Rõ ràng nếu là mình chủ động tiếp xúc, anh lập tức liền sẽ tránh đi.
Là thằng kia làm gì đó nên Đỗ Hữu mới đột nhiên nói những lời này với mình?
Anh giống như muốn ném cậu qua một bên không cho lại gần.
Nhưng thấy vẻ mặt Đỗ Hữu mê mang, Tần Qua lắc đầu, "Không có gì."
Đáp án không quan trọng.
Bởi vì bất luận thế nào, cậu cũng sẽ không thay đổi.
Dù anh ấy có người mình thích, và người kia không phải cậu.
…… Cậu sẽ không bỏ cuộc.
Tản bộ xong, hai người theo đường cũ về.
Lần này Tần Qua không đòi ngủ chung nữa, cậu về nhà mình.
Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đỗ Hữu, gật đầu, nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi tạm biệt, Đỗ Hữu mới nhớ tới tại