Sau khi nhận được vị trí do thám tử gửi tới, Đỗ Hữu đang muốn xem kỹ, lại nghe thám tử sửa lại, "Không không, cậu ta di chuyển rồi!"
Đỗ Hữu dừng lại, ngồi trên xe, hỏi: "Di chuyển đến đâu?"
Đầu bên kia chần chờ trong chốc lát, nói: "Tốc độ quá nhanh, quá mơ hồ.
Hình như là ngồi trên cái gì đó, vèo một cái phóng đi luôn."
Ngồi trên cái gì đó?
"A, là bóng trắng!" Thám tử kinh ngạc, cầm lấy kính viễn vọng, "Phóng lên cao.
Nhảy lên một tòa lầu, giờ nhìn không thấy đâu cả."
Đỗ Hữu: "……"
Tuy rằng không rõ lý do tại sao Tiêu Điền Điền kêu Ryan hóa hình thú.
Nhưng nếu tiếp tục theo dõi nữa thì thân phận của Ryan nhất định sẽ bị lộ.
Huống chi ở đây còn có một nhóm thám tử chuyên nghiệp đang theo dõi sát sao.
Đỗ Hữu: "Các anh tạm dừng hành động, chờ lệnh của tôi."
Nghe thấy mệnh lệnh, thám tử hơi kinh ngạc, trực giác cho biết khách hàng đang cố ý che giấu cái gì đó.
Nhưng bọn anh trước nay làm việc không hỏi nguyên nhân, chỉ nói một câu "Được", rồi ngắt điện thoại.
Hệ thống: 【 ký chủ, bây giờ chuẩn bị tìm người bằng cách nào? 】 nó chỉ mình,【 tui không có chức năng định vị vị trí đâu.
】
Đỗ Hữu: 【 tôi biết.
】
Hệ thống chả có chỗ nào để dùng.
Anh lấy tập tài liệu dùng để làm việc ra đặt, trên đùi.
Tiếp theo cắn nát đầu ngón tay.
Từng giọt máu tươi rơi xuống, chúng không thấm ướt mà còn cuộn lại trên trang giấy.
Giọt máu đỏ như viên pha lê tụ lại, hóa thành một mũi tên.
Mà hướng của nó —— pà phía đông nam.
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm: 【 éc éc éc éc éc! 】
Tuy rằng sớm biết ký chủ không phải con người, nhưng bình thường trừ nạp một lượng lớn đồ ăn vào, thì biểu hiện của ký chủ không khác người bình thường là mấy.
Khó có lúc thấy đối phương sử dụng năng lực đặc thù của mình, nó cảm thấy như được mở rộng tầm mắt.
Hệ thống: 【 đây là cái gì? Có thể sử dụng nó tìm tiểu thụ à? 】
Đỗ Hữu: 【 có thể tìm được Ryan.
】
Sở dĩ Ryan có thể nghe lời anh, là vì lúc bị Đỗ Hữu cắn máu của anh cũng theo đó chui vào người Ryan.
Trong máu Đỗ Hữu có chứa virus, người bình thường bị cắn sẽ lập tức hoá thành xác sống.
Mất đi thần trí nghe theo hết thảy mệnh lệnh của anh.
Chỉ cần anh muốn, tùy thời tùy chỗ có thể cảm nhận được xác sống đang ở đâu.
Nhưng Ryan thì khác.
Bởi vì là người thú nên có sức chống cự rất mạnh.
Huống chi Đỗ Hữu chỉ tạm thời khống chế đối phương, không muốn y biến thành quái vật, bởi vậy chỉ để một chút máu chui vào.
Theo thời gian trôi đi, mấy con virus sẽ dần biến mất, cuối cùng sẽ làm người bị cắn khôi phục như trước.
Mà phương hướng của mũi tên này chính là chỉ số virus bên trong cơ thể người sói, cũng là —— vị trí của Ryan.
Tài xế thấy Đỗ tổng lên xe, nhưng vẫn không nói muốn đi đâu, liền hỏi: "Tổng tài muốn về nhà phải không?"
Đỗ Hữu: "Không, đi hướng đông nam đi."
"Ể?" Tài xế sửng sốt một chút, "Hướng đông nam?"
Miêu tả thế này quá mơ hồ.
Tài xế lại hỏi một lần nữa: "Anh muốn đi đâu?"
"Đông Nam……” Chưa dứt câu, mũi tên màu đỏ trên giấy lại chếch sang hướng khác, chỉ về hướng đông.
Nhìn hướng đi thì Ryan đang mang theo Tiêu Điền Điền chạy trên đường cao tốc.
Đỗ Hữu sửa lại: "Đi hướng đông."
Rốt cuộc là đi đâu chứ! Tài xế mê mang.
Nhưng không dám hỏi nhiều hơn, yên lặng khởi động ô tô.
Ô tô chạy ra bãi đỗ xe, không bao lâu đã chạy băng băng trên đại lộ.
Sắp đến giờ cao điểm rồi, không nhanh thì sẽ bị kẹt xe.
Ngón tay tài xế gõ tay lái.
Sắc trời tối dần, màn đêm buông xuống.
Như một tấm vải đen bao phủ tòa Bất Dạ Thành.
Đối với mọi người mà nói, đây là một buổi đêm cực kỳ bình thường.
Thành phố khoác lên mình vẻ xa hoa truỵ lạc, đèn neon dính sát nhau thành một dãy.
Mà nơi tốt nhất có thể thưởng thức cảnh đêm ở đây, chính là Tháp trung ương ở thành phố S.
Tháp này là một danh lam thắng cảnh ở thành phố S.
Dù trong thời gian làm việc hay cuối tuần, dưới tháp luôn có du khách tụ tập.
Đi nhờ thang máy lắp kính trong suốt, thẳng tới tầng cao nhất.
Tầng cao nhất của tháp là một nhà hàng buffet, giá cả sang quý.
Mà dọc theo nhà ăn đi thang lầu rồi lên trên, mở ra trước mắt là sân thượng lộ thiên.
Trên đầu không có trần nhà chắn gió, thậm chí rào chắn cũng làm bằng kính trong.
Đứng ở nơi đây, cảnh đêm chốn thành thị nhìn không sót ngóc ngách nào.
Bởi vì đã qua thời gian mở cửa, nhà hàng buffet cũng không có khách.
Theo lý đó, ngoài sân thượng cũng nên không có người.
Nhưng nếu nhân viên an ninh đi lên tuần tra, sẽ phát hiện hai vị khách không mời mà đến.
Bên sân thượng có một người đứng thẳng, và "Một người khác" mang hình thể động vật khổng lồ, nằm ở một bên.
Gió ở đây rất lớn, thổi rối tóc Tiêu Điền Điền, cả khuôn mặt và tầm mắt theo đó mơ hồ.
Nhưng dù mặt bị thổi đến biến dạng, cậu vẫn khoanh tay đứng ở chỗ cũ.
Nhìn xuống thành phố mình quen thuộc, khóe miệng nhếch lên.
Ở chỗ này cậu trải qua thống khổ và phản bội.
Bị mọi người vứt bỏ, bị mọi người lừa gạt.
—— nhưng cái gọi là niết bàn trọng sinh, báo thù một khắc, tóm lại chính là phải tiến lên phía trước.
Tiêu Điền Điền cười.
Nụ cười này không thuần khiết cũng chẳng vương chút tì vết nào như trước kia, mà giờ nó mang theo hận thù, gần như là muốn cắn nát răng.
Lúc này, bên dưới tháp.
Một du khách nữ đang kiểm tra ảnh mình vừa chụp, đột nhiên dừng lại.
"Em sao vậy?" Bạn trai tới gần xem, thì thấy ảnh chụp trên camera là toàn cảnh của tòa tháp cao.
Phông nền phía sau là bầu trời đêm mênh mông vô bờ.
"Không phải chụp khá đẹp sao? Còn rối rắm gì nữa?"
"Không phải, anh nhìn kỹ chỗ này đi." Bạn gái ấn nút phóng ảnh chụp bự ra.
Thấy đỉnh tháp có hai cái bóng như xa như gần.
Cô hỏi: "Sao trên đó lại có người chứ?"
Bạn trai không cho là đúng, "Chắc là nhân viên công tác đó."
"Không chỉ tấm này thôi đâu." Bạn gái giải thích, "Mười phút trước em mới chụp một tấm, phía trên cũng có mấy cái bóng y hệt thế này.
Nhưng lúc sáng chụp ở đây thì lại không có!"
Nghe vậy, bạn trai ngẩng đầu nhìn trời, nhưng bằng thị lực của người bình thường thì không thể nhìn đến đỉnh được.
Bạn gái khẩn trương: "Chắc không phải ma đâu đúng không?"
"Không phải đâu." Bạn trai là người theo chủ nghĩa vô thần, vỗ vỗ bả vai cô trấn an, nói: "Có thể là tên thần kinh nào lên đó hóng gió ấy mà."
Cô gái không tin, "Buổi tối ai lại lên đó hóng gió chứ."
"Thì mấy người có vấn đề về đầu óc người bình thường như anh và em làm sao hiểu được, đừng quan tâm nữa." Bạn trai không cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Bởi vì cậu phát hiện được một thứ hấp dẫn hơn.
Cậu đưa điện thoại cho bạn gái xem, "Em nhìn này, anh mới thấy trên Weibo."
Cô gái bất mãn, "Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, vậy mà mắt lúc nào cũng nhìn điện thoại……" Tuy nói thế nhưng cô vẫn cầm lấy.
Nhìn thì thấy đây là một video ngắn tầm năm giây.
Trong video có một vật thể di chuyển rất nhanh, chỉ thấy được một cái bóng mờ ảo.
Mới đầu còn di chuyển trên mặt đất, lúc sau đột nhiên dẫm lên vách tường của một tòa nhà, sau đó liền trốn vào trời cao không thấy bóng dáng.
Bạn gái kinh ngạc, "Đây là cái gì?"
Bạn trai hứng thú bừng bừng giải thích: "Chủ tài khoản nói vật thể đó rất lớn, tốc độ rất nhanh.
Em nói coi có phải đó là người ngoài hành tinh không, chúng ta đi tìm thử đi."
Bạn gái: "……"
Một tay cô đưa trả điện thoại cho bạn trai, quay đầu liền đi.
"Ê từ từ, em đi đâu đó!" Bạn trai vội vàng đuổi theo.
Người thấy bài đăng này cũng không phải chỉ có hai người bọn họ.
Theo số lượt chuyển phát và độ bàn luận càng ngày càng nhiều, nhiệt độ dần dần cao lên.
Rất mau, ngoại trừ trên Weibo, người trong thành phố S chụp được càng ngày càng nhiều kỳ quan, sôi nổi đưa lên mạng, còn cho biết địa điểm.
Cũng trong lúc đó, tại tòa nhà tập đoàn Đỗ thị.
Đã qua giờ tan tầm, ánh đèn trong từng tầng cũng tắt đi.
Chỉ duy nhất ánh đèn của bộ phận chính là chưa tắt.
Nhưng mọi người đều đã về rồi, người còn lại cũng bắt đầu dọn đồ.
Trợ lý Lư mãi mới làm xong báo cáo, thấy thực tập sinh còn ngồi làm.
Do dự một chút, tiến lên hỏi: "Còn chưa xong sao, đừng khiến bản thân mệt quá nha."
Tần Qua khép máy tính, mỉm cười nhìn về phía trợ lý Lư, "Em xong cái này sẽ về."
Trợ lý Lư bị nụ cười kia khiến lòng như nai con chạy loạn lần nữa.
Tuy rằng thực tập sinh tới công ty đã ba bốn tháng.
Nhưng gương mặt này giống như nhìn nhiều cũng không quen nỗi, khiến cô mỗi lần nói chuyện với thực tập sinh đều đặc biệt khẩn trương.
Chỉ là thực tập sinh tuy rằng biểu hiện rất ưu tú, các đồng nghiệp cũng đánh giá cậu rất tốt.
Nhưng bên người cậu ta như có một bức tường ngăn cách với mọi người xung quanh.
Rủ tụ họp mấy lần cũng đều từ chối.
Nghĩ đến đây, trợ lý Lư bất giác thở dài một hơi.
"Chị Lư, cùng nhau xuống đi!" Một đồng nghiệp nữ gọi cô.
Trợ lý Lư gật đầu rồi nói với thực tập sinh: "Chị đi trước, cậu cũng nhanh lên đó."
Dứt lời, liền vội vàng lấy túi xách đi về.
Tần Qua lấy điện thoại ra.
Đỗ Hữu vẫn không trở về.
Giữa trưa anh rời công ty đi bệnh viện thăm bệnh, sau đó ngây người một buổi trưa.
Rất có thể là cái tên kia lợi dụng việc bản thân nằm viện, bắt ép anh ở lại.
Mà vị trí của anh hiện tại cách bệnh viện một km, chậm chạp mãi không nhúc nhích.
Có lẽ là bị kẹt xe.
"……"
Dù là cái tên nằm bệnh kia, thằng minh tinh hay chó ngu, tất cả đều chướng mắt ghê gớm.
Sắc mặt Tần Qua không biến đổi.
Lia mắt xuống nhìn dòng địa chỉ ghi trên giấy.
Một hàng ghi chung cư Sam Nhân; một hàng là địa chỉ của phim trường nào đó.
Cậu đứng lên.
Chân ghế chân kéo trên đất phát ra tiếng chói tai.
Mấy đồng nghiệp nữ còn chưa đi, bọn họ còn đang tám chuyện.
"Không thể nào, sao lại có người ngoài hành tinh?"
"Bình luận đều nói vậy mà.
Không tin thì chị xem video này đi, người bình thường sao có thể làm được chứ."
Trợ lý Lư xem xong cái video ngắn năm giây, vẫn không quá tin tưởng, "Có phải là kỹ xảo phim không?"
Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, cũng không phải là không thể.
"Ngoại trừ video này còn có người khác chứng kiến nữa.
Không chỉ thành phố S của chúng ta, thành phố khác cũng có người nói thấy bóng trắng này." Đồng nghiệp nữ thề son sắt, "Có người tách bóng từ ảnh chụp ra.
Nói là mặt người thân thú.
Nửa người trên là người, nửa người dưới là thú."
Càng ngày càng thái quá.
Trợ lý Lư vẫn không tin lắm.
Vừa ngẩng đầu thì thấy thực tập sinh nhìn về phía bọn cô.
Trợ lý Lư tức khắc khẩn trương không biết phải làm gì, đẩy bả vai đồng nghiệp, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng nói nữa.
Làm thực tập sinh chê cười chúng ta bây giờ."
Nhưng không lâu sau, thực tập sinh lại dời tầm mắt đi.
Ước chừng qua một giờ, dòng xe cộ rốt cuộc cũng hết tắc.
Trong lúc mũi tên đỏ lại di chuyển.
Đỗ Hữu chỉ hướng chạy tài xế, cuối cùng tới một chỗ bên ngoài tòa nhà bị bỏ hoang.
Nơi này không dân cư sinh sống, buổi tối càng tất nhiên không có người.
Tài xế mở đèn xe, hai cột sáng vọt tới trước, ánh sáng dừng ở bãi đất trống ngoài tòa nhà.
Bãi đất chất đầy rác rưởi và gạch viên, hẳn là lâu rồi không ai dọn qua.
"Đỗ tổng, anh chắc chắn là ở đây sao?" Tài xế dừng xe.
Vừa không giống địa điểm gặp mặt khách hàng, cũng không giống chỗ ăn chơi.
Hơn nữa tối thui còn chạy đến nói u ám thế này, chẳng lẽ…… Là chơi thử thách lòng can đảm?
Mũi tên ngừng xoay tròn.
Mà càng đến gần nơi này, Đỗ Hữu mơ hồ cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Anh nói với tài xế: "Anh đi trước đi."
Tài xế sửng sốt, "Không, Đỗ tổng tôi……"
Đỗ Hữu: "Lúc sau sẽ gọi cho anh."
Tài xế do dự một chút, còn chưa đồng ý thì thấy Đỗ tổng mở cửa xuống xe.
Cửa xe phanh một tiếng khép lại.
Tài xế khẽ cắn môi, vẫn nghe lời quay xe.
Đường phố do lâu rồi chưa được tu sửa nên chạy rất xóc nảy.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu, thấy Đỗ tổng đã xoay người đi vào chỗ đất trống, bóng dáng hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Tài xế bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Luôn cảm thấy hình ảnh này đã từng thấy trong phim rồi.
Trong tòa nhà là đám xã hội đen như hổ rình mồi, vai chính vì tránh liên lụy người khác, biết rõ là bẫy mà vẫn một mình đi vào hang hổ.
Nhưng mà Đỗ tổng nhà mình là một thanh niên chính trực ba tốt, tại sao lại dính dáng đến đám người xấu xa đó?
Hay là báo cảnh sát?
Không không, nếu đúng là không có chuyện gì, mình làm như vậy chẳng phải là thừa thải sao?
Tài xế nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu loạn thành một đống.
Cảm thấy mình đêm nay sẽ không ngủ được mất.
Bên kia Đỗ Hữu đi qua đất trống, vào tòa nhà.
Niên đại của tòa nhà này đã rất lâu rồi.
Lúc mới xây chắc là vách tường này được sơn màu trắng, nhưng hiện tại gần như đã bị oxy hóa, chúng bong tróc ra, lộ một mảng tường xi măng xấu xí.
Xi măng trên tường còn dán rất nhiều quảng cáo nhỏ, dùng bút marker viết số điện thoại.
Trang giấy khô vàng tróc ra, lộ ra lỗ nhỏ rậm rạp phía sau.
Ánh sáng rất tối, duỗi tay không thấy năm ngón.
Hệ thống sợ hãi che mắt: 【 hu hu hu, anh kêu tài xế đi làm gì chứ.
Thêm một người thì thêm can đảm mà.
】
Đỗ Hữu: 【 đừng sợ, tiểu thụ của cậu ở chỗ này.
】
Hệ thống phản bác: 【 không phải của tui! 】
Nói xong câu này, nó còn muốn thêm câu "Là của các anh" vào, nhưng nghĩ đến có thể mang đến hậu quả khôn lường, nó yên lặng nuốt xuống.
Đỗ Hữu sở dĩ kêu tài xế rời đi là bởi vì Tiêu Điền Điền ở chỗ này.
"Sửa lỗi cốt truyện" của đối phương có tác dụng với bất kỳ ai.
Nếu tài xế liên lụy, thì sẽ rất phiền toái.
Đi lên thang lầu rồi lên lầu hai.
Hai