Đỗ Hữu thấy cậu khích lệ nên gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Một bữa ăn này trôi qua rất nhanh, sau khi thanh toán xong hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Mà mấy cặp đôi ở bàn khác đến sớm hơn hai người, nhưng lại ăn chậm hơn so với họ.
Dường như sự chú ý của mấy đôi ấy đều ở trên người nhau cả rồi.
Lúc rời nhà hàng thì trời không nắng lắm.
Xe ngừng ở dưới bóng cây, một chiếc lá rụng xuống trên đỉnh xe.
Lá cây vừa đáp không lâu lại rơi xuống đất theo lực hút.
Hai người cùng ngồi vào rồi đi đến đại học S.
Đại học S là nơi duy nhất trong thành phố cho sinh viên ở lại, vậy nên dù giờ là cuối tuần cũng vẫn có thể thấy đám sinh viên vội ôm sách chạy đi.
Thư viện và phòng tự học đều chật kín, rõ ràng mới khai giảng không lâu đây thôi, vậy mà khắp nơi đã tràn ngập bầu không khí học tập khẩn trương.
Đương nhiên không phải ai cũng là học sinh chăm.
Cuối tuần khó đến nhanh đi, tất nhiên một vài người muốn ra ngoài chơi.
Mấy cô sinh viên mang sức sống tươi trẻ vui đùa ầm ĩ đi ra ký túc xá, vừa đến cổng trường liền thấy có hai người con trai đang đi đến, mấy cô không khỏi đồng loạt dừng bước.
"Từ từ, tao nhìn lầm rồi sao." Một cô cho rằng mình bị hoa mắt, giơ tay muốn dụi, lại bị một cô bạn trong nhóm bắt lấy.
"Đừng dụi, mắt mày không bị gì đâu."
Một người khác kinh hô: "Sao anh ấy lại đến trường?!"
Hai người vào trường đúng là Tần Qua và Đỗ Hữu.
Bọn họ mới vừa vào liền thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tần Qua thì khỏi cần nói, trừ mấy môn bắt buộc phải đến lớp thì cậu chàng rất ít khi có mặt ở trường.
Nhưng mỗi khi có sinh viên thấy cậu thì sẽ đăng lên diễn đàn của trường, kêu gọi các chị em mau đến đây mà xem, nói chung không khác gấu trúc là bao.
Hơn nữa chuyến ghé thăm lần này còn làm người khác bất ngờ hơn.
Anh đẹp trai hôm nay không những đến, mà còn mang theo một anh trai mặc đồ tây khác.
Phải biết rằng, từ trước đến nay Tần Qua luôn một mình một bóng, cho dù ngẫu nhiên có người thấy cậu cùng nói chuyện với người khác thì người đó cũng là giảng viên.
Nhưng nhìn khí chất của anh trai đồ tây thì không giống giảng viên.
Không bao lâu sau, trên diễn đàn trường học xuất hiện một bài viết.
【 tiêu đề: Các chị em đoán xem tui vừa nhìn thấy ai!? Anh đẹp trai học giỏi đến trường, hơn nữa không phải một người! 】
Ở trong mắt mọi sinh viên đại học S, tính tình Tần Qua vừa ôn hòa, vừa mang một chút gì đó khó đến gần.
Từng có đàn chị và đàn em trong trường lấy hết can đảm tỏ bày với cậu, nhưng đều bị bốn lạng đẩy ngàn cân, ngay cả phương thức liên lạc cũng không cho.
Lại thêm việc Tần Qua rất ít tới trường học.
Bởi vậy lần này đột nhiên đến, còn có bạn đồng hành, đối với bọn họ mà nói so với việc thấy đại minh tinh còn hiếm lạ hơn.
【#1: Mau cho tôi xem!! Không hình không phải thật! 】
【#2: Không hình không phải thật +1】
【#3: +10086】
Tuy nói là diễn đàn của trường, nhưng lượng người rất lớn.
Thêm sức nóng của Tần Qua thì không mấy chốc liền hot.
【 chủ bài: Tốc độ đánh chữ của các chị em đúng là quá nhanh quá nguy hiểm! Tới tới, đăng hình nà.
】
Hình thì nhìn là biết chụp lén, đại khái khoảng cách tầm mấy chục mét, chụp từ sau lưng.
Tần Qua đi phía bên phải, người bên cạnh chỉ thấy được hình dáng của cằm.
【#89:!!! Tuy nhìn không thấy mặt, nhưng mà đồ tây là tui thích! 】
【#90: Không hổ là vừa đẹp trai vừa giỏi, kết bạn cũng không bình thường.
】
【 chủ bài: Anh bạn này trông như người có tiền.
Tui thấy bọn họ xuống xe, mà cái xe đó ít cũng mấy trăm vạn.
】
【#101: Tui hâm mộ QAQ 】
Một cô bạn mới vừa cơm nước xong, đang đi ra từ nhà ăn liền thấy bài viết trên diễn đàn.
Vừa đi vừa lướt xem, thế nên không chú ý tới người đang đi trước mặt.
Chờ đến gần rồi mới để ý, cô vội vàng tránh ra.
Kết quả không nghĩ tới bên cạnh cũng có người, bả vai đột nhiên bị đụng một cái, ngay cả điện thoại cũng rớt xuống.
"Uỳnh!"
Cô lui quá nhanh, nên tiếng động khá lớn, ngay lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
"A, rất xin lỗi! Tôi……"
Cô muốn xin lỗi, lúc ngẩng đầu thấy khuôn mặt người nọ không khỏi ngơ ngẩn, gương mặt cô gái lập tức trở nên đỏ bừng.
Câu phía sau cũng quên nói luôn.
"Không sao."
Đỗ Hữu đỡ bả vai cô gái, sau anh buông lỏng tay ra.
Nhưng đối phương không biết vì sao mà ngây ngốc nhìn anh, không phản ứng gì thêm.
Đỗ Hữu:?
Loại trải nghiệm có chút hiếm lạ.
Bởi vì ở công ty, công nhân viên của anh phần lớn là tránh anh, cũng không nhìn thẳng vào mắt anh.
Đỗ Hữu ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại trên mặt đất lên, đưa cho cô gái, "Này."
Cô nàng ngơ ngác mà nhìn mặt người trước mắt, ngay cả lúc cầm đồ cũng không cảm giác gì.
Thẳng đến lúc hai người đi xa, cô mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn điện thoại mình.
Bài đăng kia đã có hơn một ngàn bình luận.
Thế giới này là thật sao?
Nhớ trước đây vì có thể cùng lớp với Tần Qua, cô có cố gắng trăm cay ngàn đắng cũng không thể thực hiện được.
Không phải phòng học không có chỗ ngồi, mà là đọc sai tin ngồi sai phòng.
Vốn dĩ đã từ bỏ, nghĩ thầm nhìn ảnh chụp liếm nhan sắc là đủ rồi.
Kết quả là vô tình trồng liễu liễu lên xanh, cô không chỉ gặp anh đẹp trai một cách gần nhất, còn mặt đối mặt với anh đồ tây.
Tay cô run rẩy, ghi vài dòng trên màn hình.
【#1021: Nói ra chắc chị em không tin…… Vừa rồi tui gặp Tần Qua và bạn ảnh.
Thiếu chút nữa té ngã, kết quả được bạn ảnh đỡ lấy, còn giúp tui nhặt điện thoại.
Bạn của trai đẹp quả nhiên đẹp trai QAQ, tui cảm thấy tui muốn ăn máng khác.
】
【#1022: Thấy mặt không, xin ảnh chụp! 】
【#1023: Từ từ, cuối tuần sao anh ấy lại mang bạn tới trường chứ…… Tui có một suy đoán to gan.
】
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, nhiệt của bài viết lại dữ hơn.
Nhưng dù trong diễn đàn thảo luận nhiệt liệt cỡ nào.
Ít nhất hiện tại thì Đỗ Hữu và Tần Qua đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đối với Đỗ Hữu mà nói, bầu không khí của đại học S không giống trong tưởng tượng của anh lắm.
Lúc trước cũng đã nói qua, nhận thức của anh đối với "Trường học" chỉ từ anime mà ra.
Mà cái nơi gọi là trường này thì nhìn giống công viên hơn.
Cây cối mọc thành cụm, mặt hồ sóng nước lóng lánh.
Kiến trúc và vật tư được thiết kế tỉ mỉ, chúng đan xen với đám cây cỏ làm người ta rất có hứng thú.
Dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Tần Qua không đi song song với Đỗ Hữu, cậu đi sau anh một chút.
Cậu nhìn chăm chú vào Đỗ Hữu.
Xuyên qua đường lớn rợp bóng, ánh mặt trời màu vàng lọt qua kẻ hở lá cây chiếu xuống đất.
Nó dừng lại trên mái đầu vuốt keo và đồ tây của người đàn ông, tia nắng vụt qua để lại mấy đốm sáng nhỏ.
Âm thanh thi đấu kịch liệt từ sân bóng rổ truyền đến.
Đỗ Hữu bỗng nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua.
Ở giữa là đường lớn, hai bên sườn là rừng cây, phía sau rừng cây đó là một tấm lưới kim loại ngăn cách sân bóng rổ.
Tần Qua theo tầm mắt anh nhìn qua, thấy trong sân có bốn năm cậu trai đang đứng, bọn họ đang cướp bóng.
Mấy thằng đó có gì đặc biệt sao?
Tần Qua híp mắt.
Đỗ Hữu: "Hình như không mấy ai xem."
Sân bóng rổ to như vậy lại bị cắt ra thành từng ô, mỗi ô đều bị chiếm hết.
Mọi người đều chỉ lo chơi cái của mình, cũng không có người vây xem.
Anh cho rằng chơi bóng rổ trong trường học nên có một đống cô gái vây quanh, bọn họ cầm bảng hiệu trong tay, ở một bên thét chói tai.
Chờ thi đấu kết thúc thì tranh cãi chen lấn nhau đi đưa nước.
Nhưng nam chính lại lơ mấy cô gái ấy, ngược lại không chớp mắt đi đến bên cạnh nữ chính, hiên ngang cướp lấy chai nước trong tay cô.
Lúc này lời kịch nên nói là:
Hệ thống: 【 "Này cô gái, từ nay nước tôi uống sẽ do cô phụ trách."】
Nó tiếp một câu, sau đó ôm tim kêu: 【 đây chính là cảnh trong《 Học bá bá đạo ơi, đừng chạy nữa 》! 】
Đỗ Hữu gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Tần Qua: "……"
Cậu thật sự không thể hiểu nỗi sự yêu thích của anh ấy.
Thời gian của buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt sắc trời đã tối sầm, còn mặt trời thì ngã về tây.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Tần Qua đưa Đỗ Hữu về nhà.
Đỗ Hữu cắm chìa vào ổ, mới vừa xoay chìa thì nghe thấy trong nhà truyền đến âm thanh chạy vội.
Mở cửa ra thì Ryan nhào tới, Đỗ Hữu kịp thời nhảy sang bên cạnh, Ryan không bắt được còn theo quán tính ngã văng một cái thật mạnh ra ngoài.
Y lăn một vòng trên mặt đất, rồi đứng dậy tại chỗ vừa ngã.
Ryan: "Em về rồi!"
Hoàn toàn không có chút mất mát nào luôn.
Chỉ là trên chóp mũi dính đất bụi, còn tóc tai vẫn lộn xộn như bình thường.
Đỗ Hữu đưa túi giấy đang cầm cho y: "Cho này."
Bên trong là gà nướng, lúc giữa trưa trước khi đi có mua một con không cắt về.
Khí trời mùa xuân không nóng lắm, đồ ăn để một ngày cũng không lo bị hư.
Lúc này tuy đã nguội, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thịt.
Ryan cúi đầu, ngửi mùi trong túi, sau nhếch môi, "Thơm quá." Y nhìn Đỗ Hữu cười, rồi đẩy người vào nhà, "Ăn chung đi."
Đỗ Hữu: "Tôi ăn rồi."
Ryan: "Vậy ăn điểm tâm."
Điểm tâm mà Ryan nói chính là đồ Nhật mà người đại diện Ngô mang đến.
Đỗ Hữu đi rồi nên y trộm nếm một miếng, mềm nhỏ thơm ngọt, vào miệng là tan.
Mém chút không nhịn được ăn luôn, nhưng nhớ tới vợ mình thì cố bỏ xuống không đụng nữa.
.
Truyện Huyền Huyễn
Đi vào phòng ăn, Ryan ngồi chỗ mình rồi nhìn Đỗ Hữu, anh lấy gà nướng từ trong túi ra, vì mùi thơm nên lỗ tai Ryan dựng lên rất cao.
Hai người bọn họ đều không phải kiểu quá chú trọng hình thức món ăn, vì thế không hâm nóng gà lại.
Đỗ Hữu đưa đồ ăn sang: "Ăn đi."
Ryan cầm lấy, bắt đầu trực tiếp gặm, gần như là cả khuôn mặt chôn vào thức ăn luôn.
Hàm răng y sắc bén, miệng mở rất lớn, chỉ một ngụm đã cắn hơn nửa con gà.
Thịt nhét đầy trong miệng, quai hàm căng ra nhai.
Nhai mấy cái xong nuốt: "Ăn ngon lắm!"
Món này khá giống với món y ăn lúc còn trong bộ lạc.
Ở thế giới người thú thì đi săn gần như là vì đỡ đói, cho nên đối với bọn họ mà nói, cái gọi là chế biến chỉ là làm chín gà thôi.
Bọn họ lấy thịt là chủ yếu, sau khi xử lý xong nội tạng thì mang đi nấu luôn, khỏi cắt.
Hình ảnh cầm một khối thịt gặm thì rất thường thấy.
Gà nướng tuy rằng khá bự, nhưng Ryan ăn chẳng mấy chốc liền xong.
Sau khi ăn sạch sẽ, y có vẻ còn chưa đã thèm nên liếm ngón tay.
Đỗ Hữu thấy thế, bỏ điểm tâm trong tay xuống, hỏi: "Chưa ăn no hả?"
Ryan lắc đầu: "No rồi."
Đỗ Hữu nghe y nói nên không hỏi nhiều nữa.
Lúc này Ryan đột nhiên đứng lên, giống như thông báo chuyện lớn gì đó: "Ta muốn đi tắm rửa!"
Đỗ Hữu mở vỏ bọc của điểm tâm ra, nhét một miếng vào miệng, gật đầu.
Sau đó Ryan liền vọt vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, buồng tắm truyền đến tiếng nước chảy và khí nóng.
Khói trắng xuyên qua kẹt cửa, tràn ra ngoài.
Đỗ Hữu ăn điểm tâm xong rồi, nhưng Ryan còn ở trong.
Anh xoay người lên lầu hai, cũng chuẩn bị mở nước tắm rửa.
Lúc tắm xong phải nhớ làm khô tóc.
Đỗ Hữu mới vừa ra khỏi phòng tắm, liền nghe ở ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Hiện giờ trong nhà chỉ có hai người, người gõ là ai thì khỏi nói cũng biết.
Hệ thống rất kinh ngạc: 【 tên kia biết gõ cửa rồi sao?! 】
Nó cho rằng người thú sẽ trực tiếp phá cửa mà vào.
Cửa cũng không có khóa, Đỗ Hữu đi qua mở cửa luôn.
Ngoài cửa người sói vừa tắm rửa xong.
Vì nước nóng nên da Ryan có hơi phiếm hồng.
Nửa người trên trần trụi, còn có bọt nước dính ở trên ngực.
Mái tóc bạc dài vuông góc với bả vai, ướt dầm dề, chúng được Ryan vuốt ra sau gáy, nên giờ nhìn cũng không lộn xộn như trước nữa.
Đỗ Hữu nhìn tóc y còn chảy nước, lại tới tìm mình nên hỏi: "Không dùng máy sấy à?"
Ryan: "Đó là cái gì?"
Đỗ Hữu lui về phía sau một bước, chui vào phòng tắm, vì hồi nãy dùng máy sấy xong thì bỏ lên bồn rửa mặt.
Anh cầm lên rồi ấn nút, một làn gió nóng thổi từ trong cánh quạt ra.
Ryan ngạc nhiên mà thò người lại gần, mặt vừa lúc để ngay phía đầu gió.
Tóc bị thổi ra đằng sau, cả mắt cũng không mở ra được.
Y há miệng nuốt một họng khí nóng vào.
Đỗ Hữu nhét máy sấy vào tay y, "Sấy tóc."
Ryan cầm lên, để đầu gió thổi ngay trán mình.
Ryan như tìm ra trò chơi mới, lấy máy sấy thổi tứ tung trên người mình.
Cảm nhận làn gió nóng lướt qua tóc, luồn vào từng ngóc ngách trên đầu.
Giống một con chó bự lông xỏa tung bay.
Đỗ Hữu: "……"
Hệ thống gạt lệ, đắm chìm trong hồi ức lần thứ hai: 【 thấy y, tui liền nhớ tới anh của năm đó ……】
Đỗ Hữu: 【 im ngay.
】
Anh mới không thế này.
Ryan còn ở bên kia chơi, Đỗ Hữu trở lại phòng ngủ bắt đầu lướt di động.
Lúc đầu là ngồi, sau là nằm.
Sau cảm thấy mệt rã rời, không khỏi nhắm mắt lại.
Mơ hồ có thể nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng gió.
Thanh âm kia liên miên không ngừng, cực kỳ có tiết tấu, trở nên giống như thôi miên.
Thời gian vừa qua 9 giờ, còn tương đối sớm.
Bầu trời đêm nhìn không thấy ánh trăng, chỉ thấy mấy ngôi sao bé tí ảm đạm.
Cửa sổ không khóa nên khí lạnh liền chui vào.
Cây xanh trang