Nếu đã biết Vưu Hạo Vũ ở gần đây, thì việc phải làm hiện giờ là tìm ra nơi đó, xem xem có chỗ nào khả nghi không.
Chỗ có thể giấu người thì chỉ có mấy kho hàng lớn nhỏ gần biển thôi.
Có chỗ khóa, có chỗ mở, nhưng mấy cái ổ rỉ sắt đó không là gì với Đỗ Hữu cả.
Anh vào một kho hàng, vì không thấy người nên qua kho khác tìm.
Mặc dù tốc độ của Đỗ Hữu rất nhanh, nhưng diện tích nơi này rất rộng, mỗi kho hàng còn có mấy phòng nhỏ bên trong.
Chạy tìm nửa tiếng mà không thu hoạch được gì.
Tốc độ của Đỗ Hữu hơi chậm lại.
Trong thời gian dài như vậy không tìm thấy manh mối, làm anh nghĩ phải chăng mình đã bỏ sót gì đó rồi.
Chỗ cần tìm tiếp theo là nơi khiến người ta chú ý nhất ở đây.
Nó lớn hơn mấy chỗ khác nhiều, chắc cũng phải trăm mét vuông.
Cửa thì đóng chặt, không có khóa, anh đá cửa ra bằng một chân.
Cái cửa cao hai mét vì lực đá mà mở ra hai bên sườn, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Mới vừa mở cửa thì một lớp bụi ập ngay vào mặt, có lẽ do nhiều năm qua không ai sử dụng.
Đỗ Hữu không đổi sắc mặt, đi vào.
Kho hàng rất tối, để tránh ánh nắng chiếu vào thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không có.
Trên trần nhà còn treo thiết bị làm lạnh, chắc lúc trước đây là chỗ để cá.
Qua nhiều năm không ai dùng và sửa chữa, nên không còn xài được nữa.
Ánh sáng duy nhất ở đây là ánh trăng chiếu vào qua cửa lớn.
Dù vậy, trong này vẫn rất tối.
Tro bụi rất dày bám trên đất.
Mỗi bước Đỗ Hữu đi qua đều in lại dấu giày.
Trong kho hàng rộng lớn này có nhiều thùng hàng vứt tứ tung, cao hơn đầu.
Bốn phía rất yên lặng, chỉ nghe tiếng giày da giẫm lên đất.
Sau đó anh dừng lại, hết thảy trở về yên tĩnh.
Đỗ Hữu ngừng lại.
Không ở đây? Anh không cảm giác được hơi người.
Anh không muốn lãng phí thời gian, quay đầu tính đi ra ngoài.
Mà lúc này, thân mình đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người đang tới gần.
Không phải Ryan, âm thanh nặng nhẹ lúc đi đường không giống.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Sau đó, một bóng đen đứng yên ngoài cửa, nhìn vào trong.
Bao tay đen bằng da nắm cạnh cửa, đôi mắt nâu trong bóng tối nhìn ảm đạm không ánh sáng.
Mặt mày người nọ cong lên.
"Anh đến rồi, anh trai."
Ryan trơ mắt nhìn Đỗ Hữu biến mắt trước mặt, không khỏi ngơ ra vài giây.
Nhưng rất nhanh sau y quơ quơ đầu, tỉnh người.
Tuy rằng không có cách nào bảo vệ vợ, nhưng suy xét về hiệu suất hành động, thì có lẽ phân nhau ra sẽ nhanh hơn.
Nếu vừa rồi vợ đi phía tây, thì y sẽ đi phía đông điều tra.
Nếu có thể giúp vợ tìm được người nọ, nói không chừng còn có thể được vợ khen thưởng!
Tuy bây giờ không ngủ, nhưng điều đó cũng không ngăn được Ryan mơ một giấc đẹp.
Qua mấy lần quay thông cáo lúc trước, y đã có một chút hiểu biết về thế giới này rỗi.
Điều tra là việc cảnh sát nên làm.
Ryan nghiêm túc cúi chào:
"Hình cảnh Ryan, số 000.
Hiện tại xuất phát về hướng đông, nhất định phải tìm được con tin trước 0 giờ.
Ryan giơ tay phải lên, "Xuất phát!"
Sau đó y hóa thành hình thú, phóng lên trước như tia chớp trắng, rồi mất hút.
Lúc này nói là cảnh sát, thì nói y là cảnh khuyển coi bộ hợp hơn.
Bên trong kho hàng chứa đầy bụi bẩn.
Đỗ Hữu nhìn người đứng ở cửa, anh không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà chỉ không vui buồn giống thường ngày, hỏi: "Người đâu?"
Tần Qua hơi nghiêng đầu, "Câu hỏi đầu tiên là cái này sao?"
Đỗ Hữu đi về phía Tần Qua, "Không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Nói vị trí cho tôi, tôi phải đưa các cậu đi."
Tần Qua không cử động, cũng không trả lời.
Thẳng đến khi Đỗ Hữu đi đến trước mặt, mới mỉm cười hỏi: "Anh không tò mò lý do sao?"
Lý do rất rõ ràng.
Cho dù là Đỗ Hữu, thì đến lúc này cũng hiểu rồi.
"Cho dù cậu làm gì đi nữa, tôi cũng không theo cậu về."
Vưu Hạo Vũ chưa bao giờ là nguyên nhân chính.
Chuyện anh không muốn về tận thế không liên quan đến người khác.
Bởi vì Đỗ Hữu rất yếu đuối, anh không muốn về nơi mà cái chết và máu tươi bủa vây khắp chốn ấy.
Tần Qua im lặng trong chốc lát, nói: "Em biết."
Không lâu sau, cậu nở nụ cười, "Anh, cùng em chơi trò cuối cùng đi."
Đỗ Hữu không muốn chơi.
Huống chi hiện tại cũng không phải lúc để chơi trò chơi.
Anh bình tĩnh nhìn Tần Qua, tiếp theo dời tầm mắt, đi thoáng qua.
Đi chưa được mấy bước, lại nghe phía sau nói: "Còn chưa đến ba tiếng."
Bước chân Đỗ Hữu dừng lại.
"Trước 0 giờ, nếu không đưa bọn em đi được, thì tất cả sẽ bị hút vào Hố đen." Tần Qua nói, "Là như thế phải không?"
Tuy cậu có vẻ đang xác nhận lại, nhưng trông không có vẻ gì là đang hỏi.
“Không có em giúp, anh tuyệt đối không cách nào tìm được nó trước 0 giờ."
Tần Qua xoay người, nhìn Đỗ Hữu, "Trò chơi này nếu anh thắng, em sẽ nói cho anh vị trí."
Đỗ Hữu quay đầu lại, nhìn về phía Tần Qua.
Bốn mắt hai người nhìn nhau.
Một bên như hồ sâu trầm tĩnh, đáy mắt có cảm xúc; một bên lại như đang cười, nhưng ý cười lại vô cùng lạnh băng.
Đỗ Hữu: "Trò chơi gì?"
Thấy anh đồng ý, vẻ mặt Tần Qua trở nên có chút kỳ dị, rồi lại thoáng hơi lúng túng, phảng phất như đó chỉ là ảo giác.
"Chơi trốn tìm."
Tần Qua nói: "Trước kia thường xuyên chơi trò này.
Nhưng bây giờ anh làm quỷ."
Lúc còn ở Sở thực nghiệm, ngoại trừ làm thí nghiệm và kiểm tra sức khỏe mỗi ngày, thì cơ bản không có bất kỳ hoạt động giải trí nào.
Đối với Đỗ Hữu mà nói, lúc ấy thú vui lớn nhất của anh chỉ có hai việc.
Một là lén thầy vào thư viện, xem các cuốn sách về thế giới cũ mà các thầy cất giấu.
Còn việc thứ hai là tự tưởng tượng.
Còn chơi trốn tìm trong miệng Tần Qua thì…… Nói là trò chơi, không bằng nói là bởi vì em trai quá dính người, quấy rầy hoạt động giải trí của anh, vì thế anh bịa ra trò này, kéo dài hoạt động của đối phương.
Anh trốn em trai, còn em trai luôn tìm anh.
Nhưng lúc này đây, Tần Qua muốn anh làm quỷ.
Đỗ Hữu không nói gì một lúc lâu, trả lời: "Được."
Nghe vậy, Tần Qua cười: "Em sẽ đưa ra thời gian tìm.
Nếu lâu quá thì anh sẽ không kiên nhẫn."
Cậu nói xong, dựng thẳng ngón trỏ lên, ra dấu bằng tay.
"10 phút."
"Nếu anh có thể trong 10 phút tìm được em, em sẽ nói cho anh vị trí.
Nếu không thì……"
Tần Qua buông tay, "Trừ phi anh giết em, còn không em sẽ không nói."
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Tôi sẽ tìm được cậu."
Tần Qua không tỏ ý kiến, cười khẽ một chút, "Nào anh, bắt đầu đếm ngược đi."
10 giây đếm ngược.
Đỗ Hữu quay lưng lại, nhắm mắt.
Anh biết rõ năng lực của Tần Qua.
Trước khi hóa xác sống, có lẽ cậu mạnh hơn anh.
Nhưng hiện giờ thì không chắc.
Tốc độ Tần Qua rất nhanh, nhưng không nhanh bằng anh.
Vấn đề duy nhất là chỗ cậu trốn.
Nhưng trong mười giây, trong phạm vi có hạn của kho hàng này, việc anh phải làm là nhìn qua một lượt những nơi trong kho này —— trong vòng mười phút.
Mười giây đếm ngược kết thúc.
Đỗ Hữu mở mắt ra.
Người bên cạnh đã không còn.
Cửa kho hàng còn đang đưng đưa.
Bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh nên kéo theo một luồng gió.
Bên trong kho hàng không có người.
Mà lúc quay lưng vừa rồi, anh cảm giác được phương hướng chuyển động —— là bên trái.
Đỗ Hữu xoay người hướng về bên trái.
Sau đó chạy ra ngoài trong nháy mắt.
Sau mười giây, nếu Tần Qua còn di chuyển thì chắc chắn sẽ có tiếng động.
Nếu đứng yên, thì phạm vi ở ngoài cũng sẽ không vượt quá 1 km.
Sóng biển đánh vào bờ biển liên hồi, khiến lớp bùn đất ở đây rất ướt.
Dễ làm người ta để lại dấu chân.
Chẳng qua, mới đầu trên đất còn chút dấu vết, nhưng hồi sau lại hoàn toàn biến mất, có thể là đối phương đã xử lý rồi.
Trong một chốc, chân phải Đỗ Hữu dẫm bùn đất muốn dừng, anh đột nhiên phanh gấp.
Rốt cuộc anh không thấy bóng dáng của mục tiêu ở hướng này.
Có lẽ là trên đường đã thay đổi phương hướng rồi.
"……"
Anh nhắm mắt lại lần nữa, dùng thính giác cảm nhận biến hóa của hoàn cảnh xung quanh mình.
Tiếng sóng đập vào nổi bọt trắng, như tre già măng mọc, nghe ầm ầm; không khí