Không ngờ anh lại quên mất tiêu cậu em trai Tạ Anh của mình! Mãi đến khi nhìn qua Lưu Vũ mới nhớ đến.
Nét mặt lạnh lùng, thu hồi ánh mắt đang nhìn anh, nói: "Tôi không biết".
Tuy Tạ Anh có thể tự sinh tồn không sợ sống chết, thế nhưng anh vẫn rất lo lắng.
"Em ấy ở cùng anh mà sao anh nói không biết?".
Anh siết chặt tay hắn.
Lưu Vũ: "........".
Chợt nhận ra mình đang nắm lấy bàn tay thô sần của người đàn ông, anh liền buông ra.
Hơi ngượng, nhích qua bên kia: "Tôi..
Tôi xin lỗi".
Lưu Vũ nhìn vào đống lửa, hắn nói: "Tôi là người biến mất".
Tạ Thành nhíu mày: "Anh biến mất?".
Hắn: "Chuyện là...".
Làn khói lạnh lẽo bỗng xuất hiện kéo đến luồn qua hành lang tăm tối, những bộ phận tay chân bằng gỗ bị vỡ rải khắp sàn.
Mười ba con quỷ ma nơ canh đã bị Lưu Vũ và Tạ Anh đập tan tành trong một nốt nhạc.
Tạ Anh đạp nát một cánh tay của ma nơ canh, nhếch mép: "Tưởng thế nào, chỉ vậy thôi sao?".
Lưu Vũ nhặt bàn tay gỗ chỉ còn lại ba ngón của nó lên, nói: "Tôi có một suy nghĩ khá là đáng sợ".
Tạ Anh nhướng mày, chẳng quan tâm thứ gì đáng sợ.
Đối với cậu đã mất cảm giác sợ hãi từ đời nào rồi, mấy cái thứ quỷ ma chỉ là tầm thường.
Lương Tôn đẩy mắt kính: "Sao thế?".
Bẻ một ngón tay trên bàn tay gỗ kia, đang định mở miệng nói thì đột nhiên hành lang lại động đất.
Lần này dữ dội rất nhiều, gạch dưới sàn nứt mẻ một đường rồi lan rộng nhiều đường.
Kết cục những viên gạch vỡ nát.
RẦM!
Nền nhà bị sập, mọi vật hiện diện trên hành lang rơi xà xuống.
Một không gian màu đen xuất hiện bao trùm lấy hành lang, ba người liền lơ lửng giữa không trung.
Tạ Anh bắt được cây gậy bóng chày đang bay của mình, nhìn quanh: "Ông chú kia đâu rồi?".
Hắn đã bị lọt qua chiều không gian khác một mình, ánh sáng chói lòa qua đi hắn liền xuất hiện ở căn phòng đổ nát này.
"Chuyện là vậy".
Hắn nói.
Lo lắng đến mức Tạ Thành cắn móng tay: "Tiểu Anh lúc nóng tính lúc lạnh nhạt, tôi sợ em ấy sẽ thay đổi nhân cách rồi gặp chuyện nguy hiểm mất!".
"Cậu ấy sẽ không sao đâu".
Hắn ghim củ khoai lang lên đưa cho anh.
Bổ sung thêm câu sau: "Ăn thêm đi, chặn đường còn dài".
Anh ngẩng đầu từ chối nhận: "Tôi no rồi".
Đứng lên định bước đi thì bị hắn bắt lấy tay anh kéo lại ngồi xuống, giọng trầm thấp vang lên bên tai: "Tạ Thành, cậu có bao giờ nghi ngờ những người đồng đội của cậu là quỷ không? Thậm chí là em trai cậu?".
"Gì..?".
Hơi thở nóng ấm của hắn phả ra khiến vành tai anh bỗng chốc ửng đỏ trong cái nóng của tim dâng lên.
Đẩy hắn ra, anh hơi đỏ mặt đứng phất dậy: "Quỷ..
gì chứ? Đồng đội với nhau không lẽ không tin tưởng?".
Liền đi qua ngồi cạnh Hiểu Hân: "Nhìn cô bé đáng yêu này xem, có chỗ nào là quỷ đâu chứ?".
Hiểu Hân đang tập trung ăn cho no để còn làm nhiệm vụ thì bị anh tóm rồi nói làm cho ngơ ngác, nghiêng đầu: "Sao vậy anh Tạ?".
Tạ Thành: "Đó thấy không? Cô bé còn không biết chuyện gì".
Buông cô ra, anh đỡ đầu: "Còn về tiểu Anh..
Em ấy vốn bị đa nhân cách, cho nên lâu lâu tôi hay nghe người khác mắng thằng bé bị điên, bị ma nhập".
Thở dài: "Anh yên tâm đi, em ấy lâu lâu mới lên cơn nên không phải là quỷ đâu".
Lia mắt lên liền thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt đăm chiêu, chợt nhớ lại lúc trước Tạ Anh từng nói hắn trông rất đáng ngờ.
Mà thật, giờ nghĩ lại mỹ nam này đúng là có gì đó khiến người ta hoài nghi.
Mặc dù hắn có trải mấy chục năm, mấy trăm nhiệm vụ, xem như người có kinh nghiệm lâu năm nhưng cũng không thể nào mà chuyện gì cũng biết hết.
Nhiệm vụ khác nhau qua trăm lần, đâu có giống nhau đâu.
Vậy làm sao hắn đoán được hết vậy?
Những chuyện diễn ra, xà quằn khiến anh sợ rằng sau này chính mình phải nghi ngờ chính mình nói chi là nghi ngờ hắn.
Hít sâu rồi thở ra, đang định mở miệng nói chuyện để lấy lại bầu không khí thì Lưu Vũ lên tiếng trước: "Tạ Thành, trên dọc đường cậu có thu thập được manh mối gì không?".
Đấy là điều anh tính hỏi anh ta!
Có cảm giác hắn đã đọc trộm suy nghĩ của mình khiến anh tránh đi ánh mắt của hắn.
Anh lấy trong túi ra cuốn sổ, nói: "Tôi tìm được quyển sổ này, bên trong có hai tờ giấy tôi nhặt lúc trước".
Anh đưa qua cho hắn.
Lưu Vũ hơi nhíu mày khi mở những trang đầu, đến trang kẹp hai tờ giấy.
Hắn vừa đọc vừa trầm ngâm, bỗng lên tiếng: "Thật mơ hồ, như vậy người chứng kiến mọi việc và viết nhật ký từ năm 1968 đến năm 1988 là cùng một người viết ra.
Và...".
Hắn lật đến trang cuối, nói: "Chính là Tần Nhĩ".
Tạ Thành kinh ngạc: "Tần Nhĩ?".
Mà sao hắn đọc được trang cuối vậy? Trong khi đó nó đã bị gạch đen rồi mà.
"Cậu tự xem đi rồi biết".
Hắn trả cuốn sổ lại cho cậu.
Nhận lấy, mở ra xem.
Rõ ràng trang cuối đã gạch đen, bây giờ dấu vết gạch đen đã biến mất tựa như chưa từng tồn tại, liền xuất hiện những hàng chữ.
Đọc nội dung bên trong:
"Ngày 5 tháng 7 năm 1978.
Em ấy thật sự điên rồ rồi!
Hưng Hưng...!Em ấy...!Cứ như đã không còn là con người nữa rồi!
Chính Tần Nhĩ tôi, người luôn bầu bạn tâm sự cùng em ấy đã không thể ngăn cản em ấy được nữa.
Em ấy không còn nghe lời tôi như trước kia nữa rồi!".
Vài dòng chữ duy nhất còn lại chẳng có nội dung gì nữa, trang này vốn không phải trang cuối cùng.
Quyển sổ dường như đã bị xé rất nhiều trang phía sau.
Liệu những trang giấy bị xé đó có liên kết gì đó với bí