Thanh Phi Hưng lăn ra đất lòm còm bò dậy liền ho sặc sụa ra ngụm máu, chảy dọc theo cằm nhỏ xuống đất.
"Hôm nay tao phải đánh chết mày!".
Thanh Phi Huy đưa lên cho Thanh Phi Hà cây roi sắt có vẻ đã qua trừng phạt qua rất nhiều kẻ phạm tội.
Quá nhiều vong hồn bám lấy khiến roi sắt càng thêm lạnh lẽo rợn người.
Ông ta vung roi quất chồng chéo lên da thịt anh, đường vết thương dài thấu tận xương rách toạc da máu túa ra ngoài, thịt tươi muốn tuôn trào ra theo.
Ông ta liên tục quất không ngưng tay, Thanh Phi Hưng tựa hồ mất hết cảm giác đau đớn là gì cứ quỳ bất động dưới đất mặt mày không cảm xúc mặc kệ thể xác bị giày vò giằng xé.
Thanh Phi Hà không quan tâm tình trạng của anh cứ như thế muốn đánh anh đến chết mới thôi.
Roi sắt rút lại, vết thương sâu sắc tựa hồ có thể thấy bên trong thịt đỏ xương trắng.
Làm người ta nhìn vào muốn nôn tại chỗ, ông ta tung một cước đá anh ngã ra đất.
Gian phòng khách rất nhiều người chứng kiến cảnh tượng kinh khiếp này, chủ yếu là mấy người giúp việc trong nhà.
Tất cả như nín thở không dám nhúc nhích, ngứa cũng chẳng dám gãy mặc dù bọn họ cũng đã quá quen với cảnh này từ trước đến giờ đi.
Nhưng lần này khác với những hồi trước, Thanh Phi Hưng hoàn toàn không chống đỡ, đối kháng.
Cứ xải tay như cái xác chết nằm im cho bị đánh đến máu đổ thịt rách.
Đôi mắt vô hồn lơ đễnh nhìn lên đèn hoa chùm sáng chưng trên trần nhà, đầu óc trống rỗng tự hỏi không biết anh đã bị đánh bao lâu rồi nhỉ?
Tại sao lại không có cảm giác đau đớn gì hết vậy?
Chẳng lẽ anh đã chết rồi sao?
Thấy Thanh Phi Hưng không biết thế nào là ăn năn hối cải, Thanh Phi Hà siết roi trong tay, cảm thấy bất lực mệt mỏi không muốn đánh nữa liền ngừng lại.
Ông ta ngã lưng ra sofa thở dốc, sức lực tiêu hao quá mức.
"Đúng là thứ ma quỷ không biết tốt xấu mà!".
Ông ta quăng tách trà xuống đất vỡ tan tành trút cơn hỏa trong lòng nhưng vẫn không tài nào hạ nóng được.
Thanh Phi Huy ngồi trên sofa cùng ông, lén lia mắt nhìn anh không còn ra hình người dưới đất mà nhắm mắt lắc đầu.
Âm thầm toát mồ hôi lạnh, một suy nghĩ đáng sợ vụt qua đầu.
Nhỡ đâu Thanh Phi Hưng vì thù hận tích tụ nhiều năm qua có khi nào không chịu nổi liền hóa quỷ rồi trả thù tất cả bọn họ không?
Người đầu tiên Thanh Phi Hưng bóp chết chắc chắn là hắn, bởi vì hắn đã đụng đến người anh yêu quý, người còn hơn cả người thân nhất còn gì.
Uống hớp trà, trong lòng hắn hơi run.
Chẳng lẽ hắn lại đi sợ chó? Không, mắc gì thiếu gia không sợ trời không sợ đất như hắn phải đi sợ con chó điên này chứ?
Rót trà, hắn lễ phép đưa cho Thanh Phi Hà: "Ba à, chúng ta khoan hẳn đánh chết anh ta, con có ý này".
Thanh Phi Hà uống trà: "Ý gì?".
"Vị pháp sư lúc trước con mời để vào cái núi quỷ ám kia tìm thần dược rõ đã đánh chết anh ta nhưng cuối cùng anh ta vẫn bình thường nói chi đến ba dùng roi đánh chết anh ta thì anh ta cũng sẽ sống lại".
Hắn phân tích những điểm dị thường của Thanh Phi Hưng.
Phán: "Cho nên cần đem anh ta đi thí nghiệm xem rốt cuộc có thứ quỷ gì tồn tại trong người anh ta khiến anh ta hồi sinh lại".
Thanh Phi Hà đưa roi sắt dính đầy máu thịt cho một người giúp việc, ra dấu cho gã lui xuống.
Gã giúp việc run rẩy sắp cầm không nổi liền nuốt cục ám ảnh xuống bụng, nhắm mắt lui đi.
Thanh Phi Hà ngồi trầm ngâm suy xét sự việc Thanh Phi Huy đề xuất.
Có thể đứa con bị bỏ rơi của ông ta là đứa con của quỷ thật.
"Con quen một người bạn ở nước ngoài làm việc cho tổ chức chuyên khám phá những thứ bí ẩn và thí nghiệm những sinh vật quái lạ".
Hắn nói tiếp: "Giao anh ta cho bọn họ thí nghiệm không chừng khai phá được thứ động trời, khi ấy chúng ta không cần tốn công tốn sức trông chừng anh ta nữa và...!Có khi còn nổi tiếng".
Thanh Phi Hà thoáng nhíu mày nhưng có quyết định: "Được, ta nghe theo con hết con trai".
Ông ta ôn nhu xoa đầu hắn, rất ra dáng một người cha đang ủng hộ những điều tốt lành của con trai cưng.
Nhưng bọn họ là đồng lòng làm chuyện xấu.
Một kẻ đến súc vật cũng không bằng, một người được bưng hứng như ngọc.
Sự khác biệt rõ ràng từ lúc mới lọt lòng, cùng một bụng mẹ, cùng một trứng, cùng một nhà nhưng nơi ăn nơi ngủ lại khác hoàn toàn.
Người ăn sang mặc đẹp, sống trong yêu thương chiều chuộng.
Quý tử gia tộc hùng mạnh ba đời không lo khổ cực, thà hồ ăn chơi trác táng, muốn làm chuyện long trời lở đất gì cũng được.
Thật bất công thay cho kẻ từ nhỏ chịu ngược đãi, cơ cực mỗi ngày đều là địa ngục không lối thoát.
Đói khát triền miền, lúc đói lúc no.
Ngủ nghỉ không yên, lo sợ cái chết đến gần.
Nhưng không vì thế mà gạt bỏ động lực sống bởi có một người được xem là thiên thần trong mắt anh xuất hiện, mang đến hi vọng sống cho anh.
Là Tần Nhĩ, người Thanh Phi Hưng vô cùng quý trọng.
Thanh Phi Hà ra lệnh cho người nhốt Thanh Phi Hưng vào buồng giam.
Hai mươi tư trên hai mươi tư giờ canh gác, giám sát chặt chẽ.
Có điều gì bất thường liền báo cáo, nếu anh nổi điên liền ra tay trói chặt lại.
Thanh Phi Hưng một thân thương tích không sơ cứu bị quăng mạnh ra đất, anh như cái xác chết không kêu than.
Ngục tù tối tăm chìm trong màn đêm u ám, buồng giam lạnh lẽo chứa đầy oán hận của vong hồn sắp sửa hóa quỷ dữ.
"Tạ Thành à".
Có giọng nói của một gã đàn ông gọi tên ai đó vang lên trong khoảng đầu trống rỗng.
Trần nhà phủ đầy mạn nhện cùng bụi bặm bám đen lâu ngày không vệ sinh lau chùi bỗng chốc biến thành khoảng không màu đen vô tận.
"Ngươi cảm thấy mùi vị này thế nào?".
Giọng nói kia lại vang lên đi kèm câu hỏi mù mịch gây cho người nghe khó hiểu.
Thanh Phi Hưng cảm thấy mọi loại cảm xúc bên trong chính mình cùng run lắc lên sau đó tiêu tan.
Cõi lòng hiu quạnh, ngàn vạn đau đớn trong tim đã hết chỗ đâm, bởi có cả tỷ cây dao sắt bén đâm xuyên qua cho nên mất hết cảm giác đau đớn là gì.
Anh vô thức hồi đáp: "Ai..?".
Gã đàn ông cười lên khanh khách: "Là ta đây này Tạ Thành, người đã cho ngươi trải nghiệm cuộc vui của người đàn ông này đây".
Tạ Thành?
Lại là cái tên quen