Mặc Quang lúc còn sống là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, không gia đình, lấy đất trời làm nhà.
Khi mười chín tuổi bỗng cơ may tốt số tìm đến cậu được ông chủ tập đoàn Độ Lượng nhận vào làm bảo an cho công ty.
Sau đó liền tuyển cậu ta lên thành viên chính thức trong hội Ngũ Hoa Xà.
Khi ấy mới biết ông chủ chính là xã hội đen ngầm mà trước giờ không ai biết thân phận thật sự của hắn ta.
Khi đi làm nhiệm vụ cho ông chủ, Mặc Quang bị phe địch đâm chết liền bỏ mặc xác cậu trong con hẻm nhỏ ít người qua lại.
Xác cậu được tìm thấy sau đó được mai táng nhưng vong hồn cậu không thể siêu thoát được, vẫn cứ lẩn quẩn ở đây còn vướng bận điều gì đó trên trần gian đến cậu cũng không biết đó là gì.
Từ đó trở đi liền không ai cúng kiến, cậu cảm thấy lúc sống hay dù chết cuộc đời của cậu chỉ đúng hai từ cô độc.
Nửa năm mất đến giờ vẫn lủi thủi ngồi trước con hẻm nhìn dòng nhân sinh qua lại.
Con người cũng chỉ là con người, không hề thay đổi bản tánh tham sân si.
Mặc Quang ngồi đấy chứng kiến hết tất cả mọi hoạt động, buồn vui, cái thiện, cái ác của con người.
Khi ấy khúc đường cậu ta thiệt mạng rất ít người tới lui vì có người đồn là thấy ma.
Một hồn ma luôn đờ đẫn với đôi mắt khát máu muốn kéo thêm người chết.
Đó chính là lời đồn về cậu, từ lúc đó trở đi buổi tối không ai dám đi qua con hẻm.
Nhưng Mặc Quang đã làm gì ai đâu chứ? Chỉ hù dọa đám côn đồ vô giáo dục dám ức hiếp dân lành.
Vào buổi tối nọ, Tạ Anh uống một chút rượu đi qua con hẻm này cùng đám người thoạt nhìn là xã hội đen.
Những kẻ này Mặc Quang biết, bọn họ từng là đồng đội của cậu ta.
Vì cậu ta phát hiện bọn họ là kẻ phản bội bang hội, định ra tay vạch trần thì kẻ địch ngay lúc đó liền giết chết cậu.
Mặc Quang thấy Tạ Anh trẻ tuổi lại có chút ngây ngô, dù đã là vong hồn nhưng Mặc Quang muốn giúp đỡ Tạ Anh thoát khỏi mấy kẻ xấu xa này, chơi thân với chúng kẻo có ngày gặp họa.
Mặc Quang bắt đầu theo Tạ Anh về nhà.
Mặc Quang khi ấy mới biết thế nào là động lòng, mối tình đơn phương bắt đầu.
Trong mắt Mặc Quang, Tạ Thành chính là người cậu muốn đem cả linh hồn ra bảo vệ.
Cho nên cậu dựa Tạ Anh mà sống chung một nhà với Tạ Thành.
Thấy hai anh em nhà này là người thiện lương, Mặc Quang liền giúp đỡ Tạ Anh có sức mạnh phi thường đánh tan băng nhóm giang hồ Hồng Xương, đánh kẻ gian bảo vệ người lành.
Giúp Tạ Thành làm việc có nhiều khách hàng, mọi người yêu mến.
Vì muốn được gần gũi hơn với Tạ Thành, Mặc Quang liền nhập vào thể xác Tạ Anh.
Mỗi ngày đều được chạm vào anh bằng da bằng thịt chứ không còn là thể hồn trong suốt cố gắng động chạm không kết cục.
Mặc Quang không hoàn toàn để Tạ Anh mất ý thức sinh hoạt, trí tuệ.
Cậu cứ ẩn mình trong thể xác Tạ Anh, lúc cần gần gũi với Tạ Thành liền sẽ bộc phát mạnh mẽ.
Nhưng có một điều tiếc nuối ở đây, Mặc Quang không thể cùng Tạ Thành trong cái quan hệ tình nhân hẹn hò.
Bởi người cậu đang nhập là em trai anh, không thể nào loạn luân được.
Mặc Quang cũng biết Tạ Thành đang đơn phương một người khác.
Mỗi ngày đều sẽ nhớ nhung người đó, nhắn tin với người đó sau đó cười tủm tỉm một mình.
Thấy vậy trong lòng cậu buồn tủi, nhiều lúc muốn kéo anh chết cùng xuống hoàng tuyền.
Khi ấy tương ngộ, có thể yêu đương mà không gì cản trở.
Nhưng làm như vậy là trái luân thường đạo lý, tội càng nặng, xuống địa ngục không thể đầu thai.
Đành cam chịu chấp nhận sự thật, ở lại bên cạnh người mình thương.
Lợi dụng sơ hở để được thân mật nhiều với anh.
"Ta yêu Tạ Thành, nên muốn ở cạnh anh ấy mãi mãi".
Mặc Quang nói câu này rất dứt khoát.
Lưu Vũ ngẩn người khi nghe cậu ta thốt lên câu đó, giây sau liền đen mặt: "Ngươi không được".
Mặc Quang đanh mặt lại: "Tại sao? Lý do gì chứ? Anh ấy cũng sẽ bị ta chinh phục thôi".
"NGƯƠI KHÔNG THỂ!".
Con dao đang kề cổ cậu ta bỗng cứa sâu khiến máu đen không ngừng tuôn ra.
Lưu Vũ bỗng dưng khựng lại nhận ra cảm xúc của mình đang bùng nổ.
Chẳng hiểu làm sao hắn khi nghe Mặc Quang nói yêu Tạ Thành trong lòng khó chịu cực kỳ.
Thật sự muốn giết chết tên ma quỷ trước mắt cho nó hồn xiêu phách tán.
Không đau đớn, Mặc Quang bỗng cười khẩy: "Tại sao lại không thể? Lẽ nào..
Ngươi cũng yêu anh ấy à?".
Kích động, hắn buông Mặc Quang ra nhắm mắt đứng lên hít thở không khí cố gắng bình tĩnh.
Yêu sao?
Từ trước đến nay hắn chưa từng yêu ai ngoài vợ hắn, huống hồ Tạ Thành lại là đàn ông làm sao mà hắn có thể yêu được.
Đúng là gương mặt Tạ Thành và vợ hắn có chút giống nhau, nhiều khi hắn có chút gì đó rung động khi ở cùng Tạ Thành.
Nhưng...
"Hừ! Ta biết ngay mà, cái ánh nhìn đó của ngươi đối với anh ấy rất kỳ lạ, ta thử quan sát ngươi thêm nhiều lần nhưng không dám xác nhận đúng không".
Mặc Quang lòm còm đứng lên.
Trong lòng Lưu Vũ có chút rối rắm, hình ảnh Tạ Thành bỗng dưng hiện lên trong đầu cùng với đó là hình ảnh người vợ đã mất tích của hắn.
Không hiểu làm sao cả hai như hòa thành một, biến thành một người duy nhất.
Khiến hắn không thể phân biệt được vợ hắn, đâu là Tạ Thành.
Hắn giật mình sau đó lắc đầu, hình ảnh tan biến.
"Này, chẳng phải người từng nói đã kết hôn có vợ có con rồi sao? Chẳng lẽ ngươi là kẻ bội bạc không chung thủy? Thấy người khác đẹp hơn liền vứt bỏ vợ mình ra sau?".
Mặc Quang trào phúng đi đến vỗ vai hắn.
Lưu Vũ im lặng liếc cậu bằng đôi mắt phượng sắc lạnh không nhìn ra được cảm xúc, không phản bác liền gạt tay cậu ra, quay lưng: "Ta tha cho ngươi lần này, đừng nhập vào xác cậu nhóc đó lâu, ảnh hưởng dương khí và sức khỏe của cậu ấy nhiều".
Ngưng giây lát, hắn nói: "Ta không phải gay cũng không yêu ai khác ngoài vợ ta ra nên ngươi đừng hiểu lầm, chuyện ngươi yêu Tạ Thành hay không chẳng liên quan gì đến ta".
Không hiểu sao